Khi Chu Thời Tự đến công ty, Kiều Kính vẫn tỉnh ngủ.
Anh đặt chiếc túi tay lên tủ đầu giường mới .
Văn phòng khả năng cách âm , ngay cả khi cấp đến văn phòng tìm Chu Thời Tự báo cáo công việc, Kiều Kính đang trong phòng nghỉ cũng thấy bất kỳ âm thanh nào.
Trời dần tối, tiếng mưa ngoài cửa sổ tạnh, những hạt mưa nhỏ li ti trong suốt lặng lẽ chảy dài cửa sổ kính từ sàn đến trần, để những vệt nước.
Bốn giờ rưỡi, Kiều Kính mới tỉnh dậy.
Cô xoay , lập tức thấy chiếc túi tủ đầu giường. Cánh tay trắng nõn mịn màng thò khỏi chăn ấm, cầm lấy đặt lên giường để xem xét.
Màu trắng, màu đen, màu hồng, màu đỏ rượu…
Và đều là những mẫu ren thêu mỏng manh, mềm mại.
Gu thẩm mỹ của đàn ông thật sự quá chuyên nhất.
Kiều Kính tùy ý chọn một bộ mặc , đó cầm chiếc khăn tắm mà Chu Thời Tự vứt ở cuối giường quấn quanh .
Mèo con Kute
Quần áo bên trong thì chu đáo đặt ở đầu giường, nhưng quần áo bên ngoài để mặc thì giúp cô lấy sẵn.
Kiều Kính đến phòng đồ, chọn một bộ váy đuôi cá phối ren. Sau đó phòng tắm chỉnh sửa tóc.
Lớp trang điểm đậm cô tô khi ngoài, khi ôm cô phòng tắm để tắm, tẩy sạch.
Kiều Kính nghĩ một lát, trang điểm nữa, dù hôm nay cô cũng cả. Cô cầm một thỏi son từ bàn, xoay son lên, nhẹ nhàng thoa lên môi.
Còn về những vết hickey cổ do "trồng" lên, Kiều Kính lười dùng kem che khuyết điểm nữa, chỉ cần khoác áo khoác khi ngoài là cơ bản thấy.
Trước khi rời khỏi phòng nghỉ, Kiều Kính ở cửa, cẩn thận nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, kéo hé một khe nhỏ.
Cô áp đầu khe cửa, ngoài.
Chỉ sợ cấp đến tìm Chu Thời Tự bàn chuyện, cô đột ngột bắt gặp.
Cô lo khác bàn tán, là bạn gái danh chính ngôn thuận của , việc cô bước từ phòng nghỉ của bạn trai là chuyện quá đỗi bình thường.
Cô lo lắng là… cô bây giờ trang điểm, quá nhạt nhòa, cô gặp ngoài với bộ dạng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-sung-day-dua-treu-choc-anh-kho-kim-long-dong-tam/chuong-126-cay-but-may.html.]
Dù cô để mặt mộc, vẫn xinh động lòng .
Không thấy bóng dáng ai khác, Kiều Kính mới mạnh dạn đẩy cửa phòng, bước ngoài.
“Tổng giám đốc Chu, thật là chuyên nghiệp đấy.”
Năng lượng của thật sự sung mãn, bảy giờ sáng dậy, buổi trưa cũng cần ngủ trưa, liên tục việc đến bây giờ.
Đôi khi buổi tối còn tăng ca hoặc xã giao, đến tận mười một, mười hai giờ đêm.
Nếu cô mà bắt chước cường độ việc của , e rằng đầy ba ngày, cô sẽ cảm thấy đuối sức, kìm mà than thở ngừng.
Nghe thấy tiếng, bàn tay Chu Thời Tự đang cầm bút máy khựng , ngẩng đầu cô.
“Đại tiểu thư nhà thật .” Anh vẫy tay về phía cô.
Kiều Kính bĩ môi “xì” một tiếng, lê dép đến bên cạnh xuống, hai tay tự nhiên vòng qua cổ .
Dù sofa và ghế đắt tiền đến mấy, cũng sánh bằng chiếc đệm thịt .
Chỉ cần động tay động chân, Kiều Kính vẫn sẵn lòng đùi , để ôm.
“Khi nào tan , em đói .”
Chu Thời Tự đưa hai tay, đỡ eo cô, “Anh mang cho em một ít điểm tâm từ nhà, em ăn chút ?”
Một tay rời khỏi eo cô, vươn tay cầm lấy chiếc hộp điểm tâm tinh xảo vẻ lạc lõng bàn việc.
Kiều Kính theo hướng tay , khi chú ý đến điểm tâm, ánh mắt cô dừng cây bút máy màu đen bàn việc.
Cây bút máy , lúc nãy…
Nhớ chuyện xảy mấy tiếng , má Kiều Kính ửng lên một màu đỏ nhạt.
Cô bây giờ dám thẳng cây bút máy đó nữa, cứ nghĩ sẽ vứt nó , ngờ lau sạch sẽ, tiếp tục dùng.
“Vứt .” Kiều Kính cầm cây bút máy bàn, chuẩn ném thùng rác bên cạnh.
Chu Thời Tự lập tức nắm lấy cổ tay trắng nõn như ngọc của cô, “Không vứt.”