Ngọt sủng dây dưa (Trêu chọc! Anh khó kìm lòng động tâm) - Chương 103:---
Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:56:10
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngủ với ?
Màn đêm dần buông, đêm Paris lung linh quyến rũ, đại lộ Champs-Élysées đèn neon nhấp nháy rực rỡ.
Khác với khung cảnh phồn hoa bên ngoài, trong một căn suite tầng cao nhất của khách sạn, tối đen như mực, tĩnh mịch tiếng động.
Mười mấy phút , cô gái giữa chiếc giường lớn mới lờ mờ tỉnh dậy.
Kiều Dư Ngưng mở mắt, đầu óc mơ hồ vài giây, đó mới nhận cô đang ở trong khách sạn tại Paris.
Cô giơ tay chạm công tắc tường, ánh đèn tông màu ấm áp tức thì tràn ngập căn phòng.
Kiều Dư Ngưng mò mẫm tủ đầu giường tìm điện thoại, xem giờ thì phát hiện là bảy giờ tối.
Giấc cô ngủ thật đúng là lâu quá .
Trần Mạt Hinh ở phòng bên cạnh gửi cho cô vô tin nhắn từ nửa tiếng .
[Cậu tỉnh , tớ qua tìm đây.]
Vài phút , thấy cô trả lời, tiếp tục gửi cho cô —
[Chưa tỉnh ? Cậu uống t.h.u.ố.c ngủ khi ngủ ? Ngủ ghê.]
[Đã đến giờ ăn tối , mau dậy , đừng ngủ nữa!!!]
[Tớ chuẩn gọi món , ăn gì, mau báo tên món, tớ mời ăn.]
Im lặng một lúc, bắt đầu —
[Tớ gửi nhiều tin nhắn thế cho mà vẫn tỉnh ?]
Cho dù là để chế độ im lặng, tiếng rung của điện thoại cũng thể cô tỉnh giấc.
[Cậu ngủ say như c.h.ế.t , là cài đặt chế độ phiền tớ .]
Phải là, Trần Mạt Hinh đúng sự thật. Kiều Dư Ngưng quả thực cài đặt cô chế độ phiền.
Kiều Dư Ngưng giường, thong thả gõ chữ trả lời cô : [Tỉnh , thể qua đây.]
Tin nhắn gửi đầy nửa phút, chuông cửa phòng cô vang lên.
Kiều Dư Ngưng rời giường, chỉnh sửa tóc tai xong mới mở cửa.
Nếu Trần Mạt Hinh thấy dáng vẻ tóc tai bù xù của cô, nhất định sẽ chế giễu cô. Cô tuyệt đối thể để Trần Mạt Hinh nắm thóp của .
Cửa phòng mở , ở cửa cũng mặc chiếc váy ngủ hai dây giống cô. Có vẻ là khi tỉnh dậy thì vẫn khỏi phòng.
“Đến nhanh thật đấy.” Kiều Dư Ngưng , “Có vẫn luôn chờ tin nhắn của tớ .”
Trần Mạt Hinh nhấc chân bước phòng cô, tiện tay đóng cửa , “Nếu mà trả lời tin nhắn nữa, tớ định đến gõ cửa phòng .”
“Cậu dám .” Kiều Dư Ngưng với giọng điệu tự tin.
Nếu cô thật sự định đến gõ cửa phòng , đợi đến bây giờ.
Bị cô thấu, Trần Mạt Hinh hừ một tiếng, “Thì tớ còn là sợ nổi giận , nhỡ gọi bảo vệ bên ngoài đ.á.n.h tớ thì .”
“Ở nơi đất khách quê , tớ là một cô gái yếu đuối, dám gây chuyện .”
Kiều Dư Ngưng: “...”
Trước đây cô còn là một diễn viên phái thực lực chứ.
“Cậu ăn tối , bây giờ tớ gọi món đây.” Kiều Dư Ngưng hỏi cô.
“Vì đợi nên vẫn ăn.” Trần Mạt Hinh giống như ở trong phòng , nửa ghế sofa, “Tớ ăn sashimi cá tráp, gan ngỗng áp chảo, tôm hùm Boston, sò điệp, hải sâm giòn trứng tôm, kem nấm truffle đen...”
Cô một báo một loạt tên món ăn, hề ngắt nghỉ.
Cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Với một chai Bordeaux nữa.”
“Tớ nợ ?” Kiều Dư Ngưng ngước mắt liếc cô, “Cậu xem tớ là gà béo để cắt tiết .”
Mèo con Kute
Trần Mạt Hinh cũng phủ nhận, lời lẽ đanh thép , “Vốn dĩ cũng thể thịt tớ một bữa, tiếc là đang ngủ, bỏ lỡ cơ hội .”
Kiều Dư Ngưng lười đôi co với cô, gọi xong món ăn, trực tiếp ném điện thoại cho cô, “Tự gọi .”
Những món ăn cô báo tên, cô nhớ món nào cả.
Trần Mạt Hinh cũng khách sáo với cô, gọi một tràng điên cuồng, cứ như thể đói nửa tháng ăn cơm.
Sau khi gọi món xong, cô nghiêng tựa ghế sofa, hai mắt chớp chằm chằm Kiều Dư Ngưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-sung-day-dua-treu-choc-anh-kho-kim-long-dong-tam/chuong-103.html.]
Kiều Dư Ngưng cảm thấy thoải mái ánh mắt săm soi của cô, “Cậu gì thế?”
Cô cầm tấm chăn ghế sofa, khoác lên .
Cứ cảm thấy ánh mắt của Trần Mạt Hinh cứ như của một tên lưu manh . May mà cô là đàn ông, nếu bây giờ cô đuổi cô khỏi phòng .
Trần Mạt Hinh đưa mắt lên, dừng mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc : “Kiều Dư Ngưng, bạn trai là ‘’ ?”
“...”
Kiều Dư Ngưng cạn lời liếc cô, “Cậu đừng mà phát điên.”
Bạn trai cô là ai mà cô còn , cứ ở đây bừa.
“Tớ thật đấy.” Trần Mạt Hinh phân tích lý cứ, “Cậu xem, sạch sẽ tinh tươm, tìm thấy một dấu hôn nào, chuyện quá bất thường .”
“Con gái khi yêu, nhất định sẽ để một vài dấu vết mờ ám.”
“Sao tớ ?” Kiều Dư Ngưng hỏi ngược cô.
“Tớ quan sát bằng cả hai mắt mà.” Trần Mạt Hinh tiến gần cô, “Váy ngủ của mát mẻ thế , nếu dấu vết gì, thể thoát khỏi ‘hỏa nhãn kim tinh’ của tớ chứ.”
Kiều Dư Ngưng vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng đáp, “Nhỡ ở chỗ váy ngủ che thì ?”
Lời thốt , Trần Mạt Hinh lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên: “Kiều Dư Ngưng, hai chơi cũng thật là táo bạo đó.”
Cô hỏi dồn: “Cậu và bạn trai bên bao lâu ? Hai ngủ với ?”
Kiều Dư Ngưng , im lặng gì.
Trần Mạt Hinh quả nhiên vẫn luôn những lời gây sốc như thường lệ, chỉ điều bạn nghĩ tới, chứ gì là cô dám .
Kiều Dư Ngưng tiếp tục thảo luận chủ đề với cô , “Cậu nhiều chuyện đấy.”
Trần Mạt Hinh cho là đúng, “Cậu mới quen tớ ngày đầu, hơn nữa, tớ đang quan tâm đấy chứ.”
“Cậu đầu yêu đương, khó tránh khỏi đàn ông dùng lời đường mật lừa gạt, tuyệt đối đừng hồ đồ.”
“Đừng não yêu! Phải chú ý bảo vệ bản !”
“Tớ kịp dự đám cưới của mà tin bầu .”
“Nghe .” Trần Mạt Hinh giơ tay chọc đầu cô một cái.
Kiều Dư Ngưng gật đầu đáp, “Nghe mà, Trần đại tiểu thư.”
“Bọn tớ phát triển đến bước đó, đừng nghĩ nhiều.”
Trần Mạt Hinh nghi ngờ liếc cô một cái, bán tín bán nghi với lời cô .
Lại kéo chủ đề về câu hỏi ban đầu, “Vậy rốt cuộc bạn trai để dấu vết bộ phận nào của ?”
Kiều Dư Ngưng: “...”
Sao cô cứ mãi dứt thế.
“Không dấu vết nào cả.” Kiều Dư Ngưng trực tiếp cắt đứt câu hỏi đó của cô .
“Ồ.” Trần Mạt Hinh gật đầu, “Vậy nên tớ sai, đúng là bạn trai ‘’.”
Kiều Dư Ngưng: “...”
Kiểu thì chuyện nữa , cô cũng giải thích với cô thêm nữa.
“Câu á, chờ đến khi gặp bạn trai tớ, hãy mặt .”
“Tớ dám .” Trần Mạt Hinh lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
Cô cũng chỉ dám càn mặt Kiều Dư Ngưng mà thôi.
Kiều Dư Ngưng liếc trắng mắt cô , “Cậu cũng chỉ bấy nhiêu đó bản lĩnh thôi.”
lúc đó, chuông cửa cũng vang lên, Kiều Dư Ngưng nhẹ nhàng đá nhẹ bên cạnh, “Ra mở cửa .”
Miệng ăn của thì mềm yếu, tay cầm của thì ngắn ngủn, Trần Mạt Hinh cũng từ chối, chút do dự dậy mở cửa.
Đợi phục vụ sắp xếp xong bữa tối, Trần Mạt Hinh cầm một chai rượu vang đỏ bàn lên, rót hỏi, “Ngày mai dự Tuần lễ thời trang, mặc bộ lễ phục nào?”
Kiều Dư Ngưng xúc một thìa kem đưa miệng, thong thả : “Cậu hỏi cái , gì?”
Trần Mạt Hinh: “Để tránh mặc trùng đồ với .”
Kiều Dư Ngưng: “Yên tâm , sẽ , lễ phục của tớ là độc nhất vô nhị.”