Khuya khoắt, phụ nữ đường phố
Hạ Tri Vãn thở ấm áp bên tai cho ngứa, cô nhịn né tránh nghiêng đầu, miệng còn cố ý , “Không, nhớ ông xã.”
“Hả?” Bàn tay ôm eo cô gái nhẹ nhàng véo một cái, ánh mắt Lệ Tiêu Hàn mang theo vẻ thất vọng, “Thật sự nhớ?”
Nhìn vẻ mặt của , Hạ Tri Vãn “phì” một tiếng bật .
Hai tay ôm lấy cổ , kiễng chân, Hạ Tri Vãn cũng ghé sát tai nhẹ nhàng thủ thỉ, “Lừa đó, em đương nhiên nhớ ông xã, siêu siêu nhớ, ưm…”
“Bé cưng, nhớ em.”
Hạ Tri Vãn đầu hàng.
Phối hợp.
Đắm chìm.
Mười mấy phút , cả cô treo Lệ Tiêu Hàn bế nhà ăn để đút cơm, mặt cô đỏ bừng.
“Ông xã, , lưu manh.”
Nghe lời tố cáo của cô gái, Lệ Tiêu Hàn gắp một miếng rau đặt miệng cô mới chậm rãi mở lời, “Vậy kẻ lưu manh nhỏ trong phòng tắm đòi hỏi là ai?”
Hạ Tri Vãn ăn một miếng rau Lệ Tiêu Hàn liền hổ mà sặc ho ngừng, mặt cô càng đỏ hơn.
Lệ Tiêu Hàn vội vàng vỗ lưng cho cô, “Được , là ông xã lưu manh, ăn từ từ thôi.”
“Hừ.” Hạ Tri Vãn đầu , kiên quyết thoát khỏi sự kìm kẹp của đàn ông, sang một bên ăn.
Lệ Tiêu Hàn chỉ mỉm cưng chiều cô gái, “Chuyện ở trung tâm thương mại xử lý , bảo bối của lớn .”
“Ông xã sẽ cảm thấy em đằng chân lân đằng đầu, là bụng ?”
Lệ Tiêu Hàn chuyện xảy ở trung tâm thương mại Hạ Tri Vãn hề cảm thấy lạ, vệ sĩ chắc chắn sẽ báo cáo, nhưng nhận lời khen ngợi, đó là điều cô ngờ tới.
“Đương nhiên là .” Lệ Tiêu Hàn đưa tay lau mép cô gái, “Hạ Tri Vãn luôn là sự tồn tại tuyệt vời nhất.”
Nghe lời đàn ông , Hạ Tri Vãn sững sờ, từng ai cô như .
Cô là tuyệt vời nhất , đương nhiên , nhưng trong lòng Lệ Tiêu Hàn, một Hạ Tri Vãn bình thường là tất cả của .
Môi cô chúm chím, nước mắt trong đôi mắt sắp trào , nhưng Lệ Tiêu Hàn cúi xuống hôn thẳng lên mắt cô.
“Không .”
Rạng sáng, bên đường.
Một phụ nữ mặc váy đỏ đang chật vật bước đường, màn đêm, tóc cô rối bời, bước chân loạng choạng.
Nếu bên cạnh một đàn ông mặc vest đen cùng, thỉnh thoảng qua đường còn tưởng gặp ma.
“Đại ca, , tha cho .”
Vệ sĩ gì.
“Đại ca, gót chân rách hết , thật sự nổi nữa.”
Vệ sĩ gì.
“Anh là đồ điếc ! Bà đây nữa!” Người phụ nữ bất cần, bệt xuống đất giãy giụa.
Vệ sĩ bỏ , đợi phụ nữ kịp vui mừng, nửa phút một tiếng ch.ó sủa vang vọng khắp màn đêm tĩnh mịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-quyen-ru-tieu-yeu-tinh-trong-sinh-cua-le-gia-da-tro-lai/chuong-60.html.]
“Á á á, đừng đuổi theo ! Con ch.ó c.h.ế.t tiệt !”
“Gâu gâu gâu!”
Ngày hôm , buổi chiều, tại một địa điểm du lịch, Lệ Dật Sâm đang bãi biển tắm nắng thì nhận điện thoại từ biệt thự cũ.
“Cháu trai, ngoài lâu như mà còn về, cháu thật sự nhớ ông già !” Vừa nhấc máy, giọng lớn của ông cụ Lệ vang lên.
Lệ Dật Sâm lặng lẽ đưa điện thoại xa tai một chút, đợi đến khi đối phương thúc giục mới chậm rãi mở miệng.
“Ông nội, cháu vẫn chơi đủ , hôm khác, hôm khác cháu sẽ về.” Lệ Dật Sâm chột hùng hồn đáp.
Lần về Vãn Hàn Uyển thì ông cụ ở trong nước, hai ông cháu gặp , kể từ đó Lệ Dật Sâm vẫn luôn du lịch bên ngoài, quả thật lâu gặp ông cụ .
mỗi về nhà ông cụ đều thúc giục đến công ty học việc, Lệ Dật Sâm thích cũng tiếp quản công ty.
Dù trai ở đó cũng thiếu tiền, mới học những thứ phức tạp đó.
Nghe lời của Lệ Dật Sâm, ông cụ Lệ ở biệt thự cũ tức giận thôi, “Anh con bây giờ chuyện quan trọng hơn cần , con mau về cho !”
Quả nhiên, ông già gọi điện thoại vẫn là để bắt về, Lệ Dật Sâm từ từ đưa điện thoại xa dần.
“Alo? Alo?”
“Alo cái gì mà alo, cháu trai, ông nội con vẫn điếc , mau về cho .”
“Ông nội, tín hiệu bên cháu kém quá, alo? Ông thấy ạ?”
“Alo?” Giọng càng lúc càng xa, ông cụ sốt ruột đáp , còn Lệ Dật Sâm kêu vài tiếng cảm thấy gần đủ thì trực tiếp cúp điện thoại.
Ông cụ Lệ trong biệt thự cũ vẻ mặt nghi hoặc, đây gọi điện thoại tín hiệu lúc nào cũng kém, bây giờ mua điện thoại đời mới nhất vẫn kém ?
Không lẽ thằng cháu lừa ông?
14. Bên ông cụ trăm mối nghi ngờ, còn bên Lệ Dật Sâm hít sâu một , tiếp tục ghế bãi biển mừng thầm một nữa thoát hiểm.
“Lừa già mà hổ.”
Ánh nắng mắt che khuất, Lệ Dật Sâm mở mắt liền thấy một cô gái mặt với vẻ mặt khinh bỉ.
Bên , trong câu lạc bộ tư nhân cao cấp, Lệ Tiêu Hàn, Mặc Sâm, Cố Dạ Đình, Thẩm Hựu An, bốn em hiếm hoi tụ tập cùng .
“Lão Thẩm, gặp ông một đúng là còn khó hơn gặp Lệ ca, , ông tự phạt ba ly.”
Cố Dạ Đình la làng rót rượu cho Thẩm Hựu An, mà Thẩm Hựu An cũng từ chối, “Gần đây bệnh viện đang mở rộng, một nghiên cứu của tiến triển, đúng là bỏ bê mấy em , đáng phạt, đáng phạt.”
“Ông đừng để uống nữa, lát nữa say ông đưa về.”
Mặc Sâm ở bên cạnh vô tình châm chọc, tửu lượng của Thẩm Hựu An thì mấy đều , một ly gục nhưng cũng gần như .
“Nói đến chuyện , lão Mặc, đúng là tử tế .” Cố Dạ Đình bỏ qua Thẩm Hựu An đang cắm đầu uống rượu, chĩa mũi dùi Mặc Sâm.
“Lần đưa bạn của chị dâu về nhà say nên mới nhờ thế, nhưng đưa đưa thành bạn gái , rốt cuộc xảy chuyện gì mà chúng ?”
Nghe Cố Dạ Đình , Lệ Tiêu Hàn vẫn im lặng nãy giờ cũng về phía Mặc Sâm.
Mặc Sâm thực gì đó, nhưng nghĩ đến câu của cô xe ‘ chỉ nợ ơn Mặc ’, lời nuốt xuống.
Mèo Dịch Truyện
“Không gì, chỉ là trả ơn mà thôi.”
Vốn dĩ chỉ là một câu trêu chọc, Mặc Sâm trả lời xong Cố Dạ Đình cũng tiếp tục đào sâu, chỉ khỏi kỳ lạ lẩm bẩm.
“Trả ơn mà trả bạn gái? Xem vẫn nhiều việc hơn mới .”