Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 9: Chạm Lấy Ánh Dương Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:08
Lượt xem: 30

[FULL] Chạm Lấy Ánh Dương Rực Rỡ

Tác giả: Lưu Liên

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Công lược thất bại, hệ thống cưỡng ép tôi phải làm lại từ đầu.

Lúc linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, tôi ở dưới dòng nước sâu, nhìn Lục Trầm ôm chặt “ánh trăng sáng” của anh ta - người vừa được cứu lên bờ.

Anh ta còn tưởng rằng tôi sẽ tự mình leo lên bờ như trước kia.

Có cơ hội làm lại từ đầu, tôi quyết định chuyển đổi mục tiêu công lược sang em trai của Lục Trầm.

Vào đêm ra mắt gia đình Lục Trầm, tôi bị Lục Trầm ép chặt vào cửa xe, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, cầu xin tôi:

"Đừng ở bên em ấy, thích anh đi, được không?"

1

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở về lớp học của năm năm về trước.

Tôi giơ tay lên, xin phép cô giáo ra ngoài để đi vệ sinh, lúc đi ngang qua cửa thì có người va vào tôi.

"Xin lỗi." Tôi thuận miệng nói xin lỗi rồi định bước đi luôn.

Một bàn tay đã nắm lấy cánh tay tôi, người đó ngẩng đầu nhìn tôi, lộ ra khuôn mặt tinh xảo và đầy kiêu ngạo.

"Nếu xin lỗi có tác dụng thì cảnh sát còn tồn tại trên đời này để làm gì nữa?"

Tôi định hất tay anh ta ra thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống.

"Mục tiêu công lược đã được xác định, chính là Lục Triệu Dương."

Tôi há hốc mồm, tâm lý ngập tràn mệt mỏi khiến tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này: "Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào?"

Khóe môi Lục Triệu Dương cong lên, cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía giáo viên trong lớp, cười khẩy.

"Thưa cô, em đột nhiên có hơi ân oán cá nhân cần phải giải quyết, cô cứ tiếp tục giảng bài đi ạ."

Cậu ta kéo tôi ra khỏi hành lang của tòa nhà giảng dạy.

2

Lục Triệu Dương là nhân vật nổi tiếng của Học viện Thánh Tư Á, dù lần công lược trước đó tôi không tiếp xúc nhiều với người này nhưng cũng thường nghe thấy danh tiếng của cậu ta.

Bởi vì cổ đông lớn nhất của Học viện Thánh Tư Á chính là tập đoàn nhà họ Lục.

Đây cũng là lý do vì sao Lục Triệu Dương lại có thể dễ dàng kéo tôi đi ngay trước mặt giáo viên.

Tôi mặc kệ cậu ta lôi kéo, trong đầu vẫn hiện lên ký ức về lần công lược thất bại thảm hại trước đó.

Lần đó, mục tiêu công lược của tôi là Lục Trầm - anh trai của Lục Triệu Dương.

Với sự hỗ trợ hết mình của hệ thống, cuộc gặp gỡ của tôi và Lục Trầm gần như giống với đoạn mở đầu của một bộ phim tình cảm lãng mạn.

Tôi trở thành một sinh viên đạt học bổng xuất sắc và cổ đông trao học bổng cho tôi lại chính là anh ta.

Khi tốt nghiệp ra trường rồi đến tập đoàn của nhà học Lục thực tập, lại vừa vặn trở thành cấp dưới của anh ta.

Tôi luôn thực hiện đúng từng bước theo tài liệu hướng dẫn cách thức công lược anh ta mà hệ thống đề ra, ngay khi tôi nghĩ mọi chuyện sắp thành công rồi thì...

Lục Trầm hất tay tôi ra, ánh mắt lạnh lùng như băng: "Cô tiếp cận tôi như thế, rốt cuộc là có mục đích gì?"

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nhận được vô số học bổng, đó là lần đầu tiên tôi nếm trải mùi vị thất bại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-9-cham-lay-anh-duong-ruc-ro.html.]

Tôi không thích thất bại, vì vậy tôi đã nhiều lần cố gắng tiếp cận anh ta một lần nữa, và y như rằng, bao nhiêu lần cố gắng là bấy nhiêu lần tôi bị anh ta đẩy xa ra.

Đến cuối cùng, tôi cũng không biết mình đang kiên trì vì điều gì nữa.

Tôi cho bản thân một cơ hội cuối cùng.

Tôi nghĩ, nếu anh ta không đến tìm tôi thì tôi sẽ từ bỏ, không tiếp cận anh ta nữa.

Cuối cùng… Anh ta thực sự không đến tìm tôi...

"..."

Lục Triệu Dương rốt cuộc cũng dừng lại, cậu ta kéo tôi đến một nơi không có người, nở nụ cười vô cùng xấu xa.

Giống như một tên côn đồ, vừa lưu manh lại vừa đẹp trai.

"Chị không hỏi tôi tại sao lại đưa chị đến đây sao?"

Tôi làm theo ý muốn của cậu ta: "Tại sao cậu lại đưa tôi đến đây?"

Có lẽ giọng điệu của tôi quá mức bình tĩnh, Lục Triệu Dương có hơi không thoải mái, liếc tôi một cái: "Sao chị lại kỳ lạ thế? Này, tên chị là gì vậy?"

Tôi khựng lại: "Tôi tên là Thời Tố."

3

"Thời Tố..."

Lục Triệu Dương đọc tên tôi, sau đó cậu ta đột nhiên bật cười thành tiếng, rồi như phát điên mà giơ nắm đ.ấ.m về phía tôi.

Cuối cùng, nắm đ.ấ.m của cậu ta dừng lại ở vị trí cách mũi tôi một centimet.

Tôi không hiểu, cậu ta đang làm trò điên khùng gì thế này?

Nụ cười trên khóe miệng Lục Triệu Dương dần dần biến mất: "Sao chị không né?"

Tại sao ư?

Bởi vì trong phần sơ yếu lý lịch của cậu ta, có một câu mà cậu ta rất thường nói, chính là cậu ta không bao giờ đánh phụ nữ.

Tôi không biết phải giải thích thế nào, đành nói: "Bởi vì tôi cảm giác cậu sẽ không thật sự đánh tôi."

Hệ thống trong đầu bảo rằng tôi không nên giải thích như thế.

Thực ra nếu là trước đây thì có lẽ tôi cũng có thể bịa ra một lý do nào đó thích hợp hơn, nhưng bây giờ tôi đang vô cùng kiệt quệ về cả về thể xác lẫn tinh thần.

Vì vậy, lời nói của tôi rõ ràng chỉ mang tính chất dùng để đối phó.

Biểu cảm của Lục Triệu Dương hơi thay đổi, cậu ta đột nhiên lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn tôi cũng rất kỳ lạ.

"Chị..."

"Sao hả?"

Mặc dù tôi mệt mỏi đến mức không hề muốn làm nhiệm vụ nhưng tôi cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho đối tượng công lược tiếp theo của tôi trong lúc này.

"Đừng nói là cậu thích tôi đó nhé?"

Biểu cảm của cậu ta vô cùng kỳ lạ, vành tai đỏ như sắp chảy m.á.u đến nơi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

4

Sau ngày hôm đó, tần suất Lục Triệu Dương xuất hiện trước mặt tôi rõ ràng tăng lên rất nhiều.

Tiết thể dục, tôi ngồi bên đường đọc sách, cậu ta cứ đá bóng đến bên cạnh tôi, sau đó hét lên bảo tôi đá bóng lại cho cậu ta.

Khi tôi đến căng tin mua nước, chúng tôi sẽ vừa khéo chạm vào cùng một chai nước ngọt.

Loading...