Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:03
Lượt xem: 60
Tôi không thể ngăn bản thân tưởng tượng ra hình ảnh hắn tuyệt vọng đến mức phát điên trong căn hộ thuê, tim bỗng nghẹn lại.
Nếu tôi biết hôm nay là sinh nhật hắn, đêm qua tôi nhất định sẽ chủ động hôn hắn.
Hệ thống chỉ nói:
[Dữ liệu mới đã được truyền tải xong. Hai tiếng sau khi máy bay hạ cánh, tất cả các tài khoản xã hội của cô sẽ bị đóng băng, Trần Ân Duyệt sẽ trở thành người mất tích.]
[Ngay khi cô bước vào ngôi nhà mới, hệ thống này sẽ tự động thoát. Ký chủ, hãy quên đi quá khứ và đón nhận cuộc sống mới.]
Tôi xem qua thông tin về thân phận mới.
Kiều Ngọc, mười tám tuổi, bố mẹ đều đã qua đời, để lại một căn nhà và năm mươi vạn trong tài khoản.
[Đặc biệt lưu ý: Nếu cô chủ động liên lạc với Tống Phàn, gây ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta, tôi sẽ thu hồi mọi thứ đã trao cho cô bất cứ lúc nào.]
[Cả hai người sẽ ngày càng tốt hơn, không cần lưu luyến mối tình ngắn ngủi chỉ kéo dài một tháng này.]
Bên ngoài cửa sổ, mây dày đặc, đã lâu không còn nhìn thấy thành phố ấy.
Cũng chẳng thấy hoàng hôn màu hồng nhạt và mặt hồ lấp lánh ánh sáng.
"Tôi biết rồi."
Tôi nhẹ nhàng đáp.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
9
Tôi đã đăng ký vào một lớp ôn thi lại tại một trung tâm đào tạo, khai giảng vào cuối tháng tám. Những ngày sống một mình có chút tĩnh lặng và cô đơn. May mà bận rộn với việc học nên tôi không có nhiều thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Chỉ có lúc tắm, tôi mới không kìm được mà chạm tay vào hình xăm sau lưng.
Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, phòng tự học vẫn mở cửa. Trên đường đạp xe đến trường, khi đi ngang qua một ngã tư đèn đỏ, hình ảnh Tống Phàn với nụ cười gian xảo khi đòi bù đắp bất ngờ hiện lên trong đầu tôi.
Tôi lắc mạnh đầu để xua tan hình ảnh đó.
Đồng hồ đếm ngược nhảy đều đặn. Đoàn người chờ đèn đỏ càng ngày càng đông.
Hai bóng hình quen thuộc xuất hiện bên cạnh tôi.
Bố tôi thở dài buồn bã:
"Một người đang sống sờ sờ, sao vừa ra khỏi sân bay đã mất tích được chứ?"
Chỉ trong vài câu, nước mắt của mẹ tôi đã tuôn rơi.
"Là lỗi của em, em không nên cấm nó thi đại học. Ân Tứ đã không còn, sao Ân Nguyệt cũng mất luôn chứ? Nửa đời còn lại của chúng ta biết sống sao đây?"
Đèn xanh bật lên, hai người bị dòng người đẩy về phía trước.
Tôi dắt xe, lặng lẽ đi theo sau họ.
Tháng mười ở Yến Thành vẫn còn nóng, tôi đội mũ và đeo khẩu trang chống nắng, chỉ để lộ đôi mắt.
Họ sẽ không nhận ra tôi.
"Ngay cả cảnh sát cũng tìm không được, nhà họ Tống cũng không tìm được, khác gì mò kim đáy biển, không phải muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta sao?"
Bố tôi trông tiều tụy hơn nhiều, ngay cả đôi mắt vốn sắc sảo cũng đã mờ nhạt.
Mẹ tôi khóc đến sưng cả mặt, không nhận ra đã già hay chưa, nhưng nhìn dáng đi lảo đảo của bà, chắc chắn đã chịu cú sốc không nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-6.html.]
Nhưng tôi hiểu rất rõ, nỗi đau buồn của họ chỉ là tạm thời.
Nếu họ tìm thấy tôi, họ sẽ lại trở về bộ mặt như trước kia.
Băng qua đường, họ rẽ sang hướng khác.
Tôi lên xe, đi về hướng ngược lại.
Bây giờ tôi là Kiều Ngọc, một đứa trẻ mồ côi, họ sống c.h.ế.t thế nào, không liên quan gì đến tôi.
Chớp mắt, lại đến mùa hè.
Lần này, tôi đã thi xong kỳ thi một cách suôn sẻ. Tâm trạng của tôi sảng khoái hơn bao giờ hết.
Chiều ngày 8 tháng 6, tôi bước vào một tiệm xăm ở Yến Thành.
"Chào cô, cho hỏi xóa hình xăm thì tính phí như thế nào?"
Nhân viên cửa hàng nhìn tôi với ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó trở lại bình thường.
Cô ta dẫn tôi vào phòng trong, nhìn một hồi rồi nói với giọng có chút khó khăn:
"Xóa hình xăm màu khá khó, độ phức tạp cao, cần có thợ lành nghề mới làm được."
Tôi không hiểu mấy chuyện này, chỉ cần xóa được là được. Không xóa, tôi sẽ không thể ngừng nghĩ về nó.
"Chỉ cần hiệu quả tốt, giá cả không thành vấn đề."
Nhân viên tiếp tục:
"Thợ giỏi nhất của tiệm hiện đang đi công tác, cô có thể để lại số điện thoại, lúc nào anh ấy về tôi sẽ liên lạc để hẹn lịch."
Tôi để lại số.
Nhưng nghĩ đến việc phải chờ đợi, tôi ra ngoài và tìm một tiệm khác để hỏi thăm.
Câu trả lời nhận được cũng tương tự.
May mắn là thợ xăm của tiệm này không đi công tác, tôi có thể hẹn ngay lúc đó.
Điều bất ngờ là hôm sau nhân viên tiệm gọi cho tôi, nói rằng khách hàng trước đã hủy lịch đột ngột, thợ xăm còn trống nửa ngày, có thể xếp tôi vào.
Tôi lập tức đến đó.
Tuy nhiên, vừa bước vào, tôi chạm mặt một đôi mắt đầy dữ dằn.
"Không phù hợp?"
10
Tống Phàn dựa người lên ghế sofa, trông như một con sư tử đực đang sẵn sàng lao tới.
Hôm nay hắn không hút thuốc, nhưng bầu không khí lại khiến tôi cảm thấy khó thở. Tôi không dám trả lời, lập tức bỏ chạy. Nhưng hắn chân dài, tôi chưa kịp chạy được hai bước đã bị đuổi kịp. Tống Phàn không nói thêm lời nào, lập tức đẩy tôi vào chiếc Bentley đang đỗ trước cửa.
Trong xe tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng, tài xế ngồi nghiêm chỉnh ở ghế trước chờ lệnh.
“Về đi.”
Có tiền thật là tốt, ở đâu cũng có xe có nhà. Tôi không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần có 50 vạn và một căn nhà là tôi đã mãn nguyện rồi.
“Tống Phàn, giờ chúng ta đã là người ở hai thế giới khác nhau, anh nên...”
Bàn tay hắn bỗng nhiên nắm chặt lấy tôi.