Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:01
Lượt xem: 65
7
Tôi dựa sát vào hắn, nhẹ nhàng bóp bóp cánh tay đầy hình xăm:
"Tống Phàn, điều em nói 'không thể' là chỉ việc không dính dáng đến nhà họ Tống, chứ không phải em không muốn kết hôn với anh đâu."
Mùi khói thuốc không còn nồng nặc như trước, mà giờ đây thoang thoảng hương bạc hà nhẹ.
Hắn đã đổi thuốc rồi sao?
Tống Phàn thấp giọng, như đang tự lẩm bẩm:
"Ừ, chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Nhưng, Duyệt Duyệt, tôi đã nhìn trúng một người, chỉ cần một cái nhìn là đủ."
Tôi khựng lại. Lời hắn giống như viên đá ném xuống hồ, gợn nước dập dờn mãi không ngừng.
[Anh ta giỏi thật đấy!! Bây giờ càng chìm đắm, sau này chia tay sẽ càng đau khổ. Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ của cô sắp hoàn thành rồi!]
Tôi cố gắng đè nén cảm xúc lạ lẫm trong lòng, ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Hắn cúi đầu, ánh mắt lảng sang nơi khác.
"Nhưng tôi cũng biết rõ mình là loại người gì.
"Mẹ tôi mất sớm, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Cả cửa hàng này, chiếc xe kia, đều là toàn bộ tài sản của tôi."
"Bây giờ, tiền mặt trong tay tôi chưa tới mười vạn, nhà ở, sính lễ, ba món vàng, nhẫn cầu hôn, ảnh cưới…"
Hắn nhíu mày, rít một hơi thuốc rồi nói:
"Duyệt Duyệt, còn một năm nữa là em thi lại đại học, em cứ từ từ mà suy nghĩ. Chọn tôi rồi thì sẽ không có đường hối hận đâu."
Bàn tay hắn bắt đầu không an phận.
"Nếu dám đổi ý, tôi sẽ ở đây mà xăm tên của mình lên người em."
Hắn nhẹ nhàng nhéo một cái: "Vừa hay, mỗi bên một chữ."
Tôi ngượng ngùng đẩy tay hắn ra:
"Tống Phàn, anh thật là biến thái."
Hắn lại dựa sát vào, ôm chặt lấy tôi như thể sợ rằng tôi sẽ biến mất ngay giây sau đó:
"Trước khi điều đó xảy ra, tôi muốn để lại dấu ấn thuộc về mình."
Vài ngày sau, tiếng hét như g.i.ế.c heo vang vọng khắp tiệm.
Tống Phàn đúng là nhìn xa trông rộng, đã dọn sạch cửa hàng từ trước, để mặc tôi tha hồ mà la hét.
Nhân viên bên ngoài cửa trêu chọc:
"Anh Tống, thế này cũng bốn tiếng rồi, anh đúng là khỏe thật đấy!"
"Công khai cho mọi người biết anh Tống một lần bốn tiếng!"
Tống Phàn dừng lại lau mồ hôi, rồi vứt ra ngoài một câu:
"Đi mua thêm cốc trà sữa, giống hai cốc trước."
Tôi khịt khịt mũi, nói:
"Tống Phàn, cánh tay này đi theo anh đúng là chịu khổ đủ rồi!"
Trên đầu vang lên một tràng cười thấp giọng.
Chiếc khăn lạnh lướt qua trán tôi, hắn giả bộ thắc mắc:
"Ra mồ hôi nhiều thế này, còn nhiều hơn cả buổi tối."
Tôi hừ một tiếng:
"Mấy ngày tới anh không được tùy tiện động vào người em đâu đấy!"
"Được thôi."
Hắn kéo dài âm điệu, giọng đầy chiều chuộng:
"Chờ em lành đã, rồi tôi sẽ đòi bù."
"Bao lâu mới hồi phục?"
Hắn vo chiếc khăn thành một cục rồi ném vào thùng rác.
"Với tình trạng này của em, phải mất nửa tháng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-5.html.]
Thế chẳng phải là…
[Thông báo ấm áp: Nhiệm vụ đã bước vào giai đoạn đếm ngược. Chiến thắng đang ở ngay trước mắt, ký chủ nhất định phải giữ bình tĩnh.]
Mũi tôi bỗng dưng cay cay.
"Cộc cộc..."
"Anh Tống, trà sữa đến rồi!"
Đêm đó, tôi nằm trên n.g.ự.c Tống Phàn, không kìm được mà hỏi:
"Tống Phàn, kể thêm cho em nghe về chuyện của anh đi, càng nhiều càng tốt."
Sau này, sẽ chỉ còn là hồi ức mà thôi.
8
Khi hình xăm càng rõ nét, tiếng ve dưới lầu chung cư kêu râm ran khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ngày 8 tháng 7, vừa tròn một tháng.
Trước khi ra ngoài, Tống Phàn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho tôi.
Ăn được một nửa, tôi bỗng nhận ra trong chiếc bánh bao nhỏ có vị mặn của nước mắt.
Hệ thống lặp lại lời nói của một tháng trước:
[Lên đại học, bắt đầu cuộc sống mới, hoặc bị bố mẹ cô quấn lấy cả đời, hãy chọn một.]
Tôi lau khô nước mắt, cố ăn hết tất cả những gì trên bàn.
"Đặt vé đi."
Buổi trưa, Tống Phàn gửi tin nhắn:
[Hôm nay tôi sẽ về sớm, tối đưa em đi xem phim, rồi ra bờ hồ đốt pháo hoa.]
Khi tôi mở khung nhập liệu, tiếng thông báo từ sân bay vang lên.
Xin lỗi, Tống Phàn, em chọn tự do.
[Thời gian qua em đã suy nghĩ rất kỹ, chúng ta thật sự không phù hợp, không cần lãng phí thêm một năm. Em đã dọn đi rồi, từ nay về sau không gặp lại.]
Hệ thống nói rằng sau khi tôi rời đi, Tống Phàn sẽ quay về nhà họ Tống để tìm tôi.
Nhưng Tống Khải Đông sẽ sắp xếp một cuộc hôn nhân cho hắn.
Tống Phàn dù không muốn, nhưng vì tôi, hắn sẽ chấp nhận thỏa hiệp.
Trong quá trình tiếp xúc với cô tiểu thư đó, hắn sẽ dần quên đi tình cảm dành cho tôi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Họ yêu nhau, căm ghét nhau, đó là định mệnh đã được an bài.
Tôi chỉ là người thúc đẩy hắn bước vào vai diễn phụ của câu chuyện đó.
Màn hình sáng lên lần này rồi lần khác.
Tôi từ chối tất cả các cuộc gọi của hắn.
Tin nhắn lại tiếp tục đến:
[Nói đã suy nghĩ một năm, em đang nói cái quái gì thế?]
Tôi kéo vali bước vào xếp hàng.
Tin nhắn tới không ngừng:
[Không hợp ở chỗ nào? Có gì mà không hợp!!]
[Vì em, anh mới xăm hình, thế mà em lại làm trò này à???]
[Duyệt Duyệt, có phải anh đã làm gì sai không, anh xin lỗi, sau này anh sẽ không như vậy nữa!]
Lên máy bay, tôi đọc được hai tin nhắn cuối cùng:
[Em dọn đi sạch sẽ vậy, không để lại gì, giỏi thật đấy!]
[Trần Ân Duyệt, hôm nay là sinh nhật của anh.]
Điện thoại suýt rơi khỏi tay tôi.
[Ai bảo ngày này là phù hợp nhất chứ? Tôi cũng vì công việc thôi, cô thông cảm nhé.]
"Nhưng ít nhất anh cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!"