Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:00
Lượt xem: 65

"Thế thì tôi yên tâm rồi... à không, ý tôi là, tôi tin cậu."

Tôi lỡ lời nói ra phản hồi mà đáng lẽ chỉ nên nói với hệ thống. Thật là phiền phức.

"Duyệt Duyệt."

Bàn tay thô ráp của hắn vuốt nhẹ phần eo của tôi, khiến tôi cảm thấy rùng mình.

"Hay là, xăm ở đây luôn?"

Tôi suýt nữa thì quên mất chuyện này. Tôi phản đối: "Tống Phàn, có thể xăm cái gì đơn giản thôi không? Em sợ đau... ưm..."

Nhiệt từ môi hắn truyền đến phần eo của tôi.

Suốt bảy ngày sau đó, Tống Phàn không đến cửa hàng, tôi cũng không về nhà. Trừ khi hắn phải đi "học", còn lại cả hai cứ quấn quýt bên nhau.

Ngày lấy lại bằng lái, hắn lái chiếc xe địa hình cũ đưa tôi ra bãi sông ngoại ô. Trời chiều ngả một màu tím hồng, gió mang theo mùi hương của cỏ non.

Tôi không hỏi tại sao lại đến đây, mà chỉ im lặng tận hưởng khung cảnh đẹp đẽ ấy.

Cho đến khi trời bắt đầu tối, Tống Phàn lấy từ túi ra một tờ giấy.

"Thiết kế phác thảo."

Tôi ngạc nhiên nhận lấy: "Sao em chưa thấy anh vẽ bao giờ?"

"Ngày hôm đó nhắn tin cho em chính là vì cái này."

Không biết có phải do dư âm của ánh hoàng hôn hay không, nhưng Tống Phàn dường như... đỏ mặt.

Chậm rãi mở tờ giấy ra, mặt tôi cũng bắt đầu đỏ lên.

Là hai con cá màu xanh nhạt.

Chất liệu mực nước khiến chúng trông sống động. Hai đầu cá hướng vào nhau, thân dài thon, vây đuôi mềm mại, phớt thêm chút sắc tím hồng, tựa như ánh chiều tà phản chiếu trên mặt hồ.

[Cá nước hoan hợp.]

Hệ thống nói chính điều mà tôi đang nghĩ.

"Đẹp lắm, nhưng... thật sự phải xăm cái này sao?"

Đôi mắt Tống Phàn tối lại cùng với ánh trời:

"Hồi nhỏ, tôi sống ở làng gần đây. Mỗi khi không vui, tôi thường chạy ra đây ngắm hoàng hôn, bơi lội, ném đá, may mắn thì còn bắt được cá."

"Chẳng phải em muốn lưu lại dấu ấn thuộc về tôi sao? Hay là, em đã thay đổi ý định?"

Tôi cười ngượng ngùng:

"Thì ra, ý nghĩa của hai con cá này là như vậy."

Hệ thống phát ra tiếng máy móc lúng túng:

[Khụ, tiểu thuyết vớ vẩn đọc nhiều, ánh mắt tất nhiên sẽ có chút đen tối.]

Ánh mắt Tống Phàn sáng lên, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Em nghĩ nó có ý nghĩa gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-4.html.]

Tôi khẽ ho một tiếng, đang suy nghĩ cách trả lời thì điện thoại trong túi Tống Phàn rung lên mấy cái.

[Anh Tống, có một cặp vợ chồng đang ở cửa hàng, bọn họ nói mình là bố mẹ vợ của anh.]

6

Nhân viên cửa hàng dẫn hai người vào phòng nghỉ. Vừa bước vào, bố tôi đã nửa khom người tiến tới bắt tay Tống Phàn, nhưng hắn lườm một cái, bố tôi lập tức dừng lại.

"Cậu Tống, hôm nay chúng tôi đến đây quả thật là hơi đường đột..."

"Biết vậy mà còn không đi? Định đợi mấy anh em tôi vác hai người ra ngoài à?" Tống Phàn làm ra vẻ muốn ra tay, mẹ tôi bất an nhìn ra bên ngoài.

Bố tôi vẫn dày mặt tiếp tục: "Chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Duyệt Duyệt, lần này đến, chủ yếu là vì nó."

Bàn tay của tôi được Tống Phàn nắm chặt lại: "Rốt cuộc hai người muốn gì?"

Mắt bố tôi lóe lên một tia gian xảo: "Cậu Tống, con gái tôi đã ở nhà cậu rồi, cậu có phải nên có một lời giải thích với nó không? Hay là hai gia đình cùng ăn một bữa, sớm định đoạt chuyện này cho xong?"

Cuối cùng vẫn là muốn gặp Tống Khải Đông. Ông ta nghĩ rằng chỉ cần định đoạt hôn sự của chúng tôi, dù Tống Phàn không muốn trở về nhà họ Tống, thì Tống Khải Đông cũng sẽ vì tình mà chăm lo cho "ông thông gia" này.

"Không thể nào!"

"Được."

Tôi và Tống Phàn cùng lúc lên tiếng, bốn mắt nhìn nhau, tôi đầy ngạc nhiên còn hắn lại có chút thất vọng.

Tống Phàn vội nói tiếp: "Không cần ăn uống gì cả, khi nào chúng tôi quyết định được ngày cưới, sẽ thông báo cho hai người. Nhưng tôi là tôi, Tống Khải Đông là Tống Khải Đông. Nếu hai người có ý định khác..."

Bố tôi lập tức cắt ngang: "Tôi và mẹ của Duyệt Duyệt hoàn toàn chỉ nhìn trúng cậu, không liên quan gì đến những chuyện khác! Vậy thì, đợi tin tốt từ hai người nhé?"

Mẹ tôi cũng hùa theo, cười gượng gạo, nhét vào tay tôi một túi hành lý: "Duyệt Duyệt, hôm đó con đi vội quá, mẹ đã chuẩn bị cho con ít đồ thay. Con và cậu Tống cứ sống thật tốt, đừng lo lắng về nhà."

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, mặt không chút biểu cảm: "Nói hay lắm, nhưng có gì đáng để lo lắng chứ?"

Đôi mắt mẹ tôi mở to hơn, bà mấp máy môi vài lần nhưng không nói được lời nào.

Tống Phàn ra hiệu tiễn khách: "Làm phiền, ra ngoài nhớ đóng cửa lại."

"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, không thành vấn đề!"

Nụ cười của bố tôi kéo dài cho đến khi cánh cửa khép lại hoàn toàn.

Tôi thả túi hành lý xuống sàn, thở dài nhẹ nhõm.

"Tống Phàn, có thể sắp xếp xăm sớm không?"

Xong nhiệm vụ càng sớm, tôi càng có thể rời đi sớm.

Tôi không phải là con một. Tôi từng có một người em trai sinh đôi. Nhưng em tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, chưa tròn một tuổi đã qua đời. Họ luôn nói rằng tôi đã khắc c.h.ế.t em, bắt tôi phải nghe lời gấp bội và trả ơn họ không điều kiện.

Mẹ tôi sợ rằng khi tôi vào đại học sẽ đi xa, nên dùng bữa tối hôm đó để cắt đứt đôi cánh của tôi. Không thể làm chim bay, tôi đành hóa thành cá, bơi đến bầu trời vô tận. Hai con cá đó chính là cẩm ngư của tôi.

"Tống Phàn?"

Tôi giật mình quay lại, phát hiện hắn vẫn chưa trả lời, chỉ lặng lẽ dựa vào sofa rít thuốc.

Hệ thống thở dài, giọng đầy vẻ hóng chuyện:

[Vừa nãy cô nói "không thể", làm tổn thương người ta rồi. Đàn ông cũng cần được dỗ dành đấy.]

Loading...