Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:30:22
Lượt xem: 1
Hàng năm vào dịp Tết, viện trưởng vì lý do an toàn nên không cho chúng tôi đốt pháo hoa.
Chúng tôi mượn pháo hoa do người khác đốt để ước nguyện dưới gốc cây ngô đồng.
Cậu ta nói: "Hy vọng sau này tớ có thể kiếm được nhiều tiền, để Nguyệt Nguyệt có thể ăn no, ngủ ngon, sống những ngày tháng tốt đẹp."
Chúng tôi đã hẹn nhau, sau này, sẽ luôn cùng nhau đón các dịp lễ tết.
Chỉ là cái “sau này” đó, cuối cùng tôi cũng không trông đợi được nữa rồi.
Kế hoạch ban đầu của tôi là muốn Cố Từ đến gốc cây ngô đồng đó, kể cho cậu ta nghe một số chuyện hồi nhỏ, cố gắng gợi lại những ký ức trước đây.
Nhưng vừa đến đó, bước chân tôi không kìm được mà khựng lại.
Đập vào mắt tôi là, dưới gốc cây ngô đồng, một đôi nam nữ ngồi hai bên của một bé gái, cầm bút chì màu tôi mới mua để vẽ tranh, trông như một gia đình vô cùng hòa thuận.
Ngược lại với tôi, Cố Từ không thích vẽ tranh.
Cậu ta chê bút chì màu sẽ làm bẩn tay, sợ màu nước sẽ làm bẩn chiếc áo sơ mi trắng tinh của cậu ta, ghét những vụn tẩy còn sót lại sau khi dùng bút chì để vẽ.
Lúc này, dưới sự nũng nịu của Giang Duyệt, cậu ta bất đắc dĩ cầm bút chì màu, cùng họ vẽ tranh.
Trái tim tôi như bị kim châm, nhói đau dữ dội.
Lòng tự trọng mãnh liệt khiến tôi không thể bước thêm bước nào nữa.
"Nam chính trong mục tiêu đã xuất hiện, xin ký chủ hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."
Nhưng Thụy Tây ở bên cạnh cứ thúc giục tôi phải mau chóng đi về phía đó, tôi thì lại không muốn chút nào.
Tôi mặc kệ tất cả mà quay đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhận ra tôi định bỏ trốn, Thụy Tây dùng điện giật để đe dọa nhưng tôi không chịu đầu hàng, vừa đi vừa cảm nhận những cú điện giật xuyên qua cơ thể mình.
Cho đến khi sắp bước lên bậc thang phía trước thì đột nhiên bị trượt chân.
Thành công mà ngã sấp mặt trước mặt hai người kia.
Tôi muốn vùi đầu vào đầu gối, không muốn đối mặt với họ trong khoảnh khắc mất mặt này.
"Nguyệt Nguyệt!"
6
Tôi đã bị trẹo chân.
Tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Cố Từ đã bế ngang tôi lên, chạy ra ngoài.
Giang Duyệt vội vàng chạy theo, bảo cậu ta đưa tôi đến ngồi tạm ở một tiệm trà sữa gần đó, bên cạnh vừa vặn có một hiệu thuốc.
Cô ta có vẻ rất quen thuộc với mọi thứ ở đây.
Cố Từ đặt tôi xuống, vội chạy sang bên cạnh mua thuốc.
Tôi và Giang Duyệt im lặng nhìn nhau, cô ta liếc tôi một cái, cầm điện thoại, xoay người đi mua trà sữa.
Cố Từ mua thuốc xong, cẩn thận nắm lấy mắt cá chân tôi, định bôi thuốc cho tôi, tôi theo bản năng mà rụt chân lại, nhưng lại bị cậu ta nắm thật chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-39.html.]
"Đừng nhúc nhích." Giọng cậu ta dịu dàng, như thể đã trở lại thời chúng tôi vẫn còn bên nhau, trong chốc lát đó, khiến tôi cảm thấy có hơi mơ hồ.
Giang Duyệt quay lại thì thấy cảnh này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Đợi Cố Từ quay lại nhìn cô ta, ánh mắt cô ta lập tức dịu dàng trở lại: "Em đã gọi một cốc trà xanh hoa nhài, một cốc trà hoa quả cam, anh..."
"Em không uống à?" Cô ta còn chưa nói hết, Cố Từ đã ngạc nhiên hỏi.
"Hả? Em uống trà xanh hoa nhài mà, em đã gọi cho anh trà hoa quả cam, em đang định hỏi Nguyệt Nguyệt muốn uống gì?"
"Nguyệt Nguyệt cũng thích uống trà xanh hoa nhài này, anh còn tưởng là em gọi cho cô ấy." Cố Từ ngượng ngùng giải thích.
Tôi không bỏ lỡ biểu cảm cứng đờ trên mặt Giang Duyệt, cô ta cắn môi: "Hừ, hóa ra Nguyệt Nguyệt cũng thích uống, vậy em..."
"Không sao, tớ uống nước chanh là được, trước kia tớ thích uống nhưng dạo này hơi ngán rồi, làm phiền cô quá." Tôi cười tươi đáp lại.
Trong lúc chờ trà sữa, Cố Từ liên tục dặn dò tôi phải cẩn thận khi đi lại, chú ý an toàn.
Giang Duyệt muốn chen vào nói vài câu nhưng không thành công.
Nghỉ ngơi một lúc, Cố Từ chuẩn bị đưa chúng tôi về nhà.
Nhưng nhà tôi và Giang Duyệt lại ở hai hướng ngược nhau, nếu cùng đưa cả hai về thì mất đến một, hai tiếng.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Sau một hồi do dự, Cố Từ nhìn chân tôi, thử thương lượng với Giang Duyệt: "Chân Nguyệt Nguyệt bị thương rồi, hay là anh gọi xe cho em nhé, một mình cô ấy về thì không tiện lắm."
"Nhưng mà em..."
Tôi hạ chân xuống, đồng thời hít hà một cái vì đau.
"Cứ như vậy đi, em đợi trong tiệm một lát, anh đỡ Nguyệt Nguyệt ra ngoài tiện thể gọi xe cho em, xe đến thì anh nhắn tin cho em."
Giang Duyệt đành tiễn chúng tôi rời đi.
Trên đường đi, Cố Từ liên tục chủ động kể cho tôi nghe những chuyện gần đây của cậu ta, giống như thói quen của cậu ta trước đây.
Chỉ là mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn nếu cậu ta đừng thỉnh thoảng nhắc đến Giang Duyệt.
Đến dưới nhà tôi, tôi định lịch sự hỏi cậu ta có muốn lên ngồi chơi không.
Nhưng thấy cơ thể cậu ta đột nhiên run lên, như thể bị thứ gì đó kích thích.
Cậu ta nhanh chóng cúi đầu xuống, nắm chặt vô lăng.
"Cậu không sao chứ?"
Một lúc sau, cậu ta từ từ ngẩng đầu lên, khó khăn nở một nụ cười, gương mặt hơi tái nhợt: "Không sao, mấy ngày nay lượng công việc hơi nhiều, có thể là do quá mệt rồi, tớ về nghỉ ngơi một chút là ổn."
Vì lòng nhân đạo, tôi vẫn ngồi trên xe với cậu ta một lúc, xác định sắc mặt cậu ta đã đỡ hơn một chút, tôi mới xuống xe đi vào nhà.
7
Về đến nhà, Thụy Tây thấy mắt cá chân tôi sưng lên rõ ràng, hắn áy náy nói: "Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ muốn cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."
Sau đó, hắn lấy ra một lọ gốm nhỏ mà trước đó tôi chỉ thấy được ở trong phim cổ trang.
"Đây là thuốc mà người kỷ chủ trước của tôi nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ, bên đó là thế giới tu tiên, có thể sẽ nhanh khỏi hơn một chút."
Tôi cũng không khách sáo mà nhận lấy lọ thuốc, sau đó còn giả vờ nói: "Ôi, anh lấy phần thưởng của anh ấy cho tôi dùng, anh ấy sẽ không tức giận chứ."