Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:30:19
Lượt xem: 3
Hiểu rồi, không hoàn thành được nhiệm vụ, sẽ bị trừng phạt bằng phương pháp giật điện.
Tôi sờ tóc mình, nhìn Thụy Tây với vẻ mặt không hài lòng: "Tôi hỏi trước nhé, tôi chỉ cần khiến cậu ta yêu lại tôi là được đúng không, lỡ sau này cãi nhau rồi chia tay thì không có vấn đề gì đúng chứ?"
"Đúng vậy, cô không cần lo lắng về những chuyện sau này."
"Vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi có phần thưởng gì không?"
"Cô muốn phần thưởng gì?"
Tôi vừa nói vừa liếc nhìn bờ vai rộng lưng hẹp của hắn, có hơi thèm thuồng.
Thật là một kiệt tác hoàn hảo.
Có lẽ ánh mắt của tôi đã quá nồng nhiệt…
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Hắn nhún vai, lặng lẽ cài hai cúc áo sơ mi trên cùng.
"Anh có ý gì? Tôi chỉ muốn anh làm người mẫu vẽ cho tôi, không được sao?" Nhìn hành động của hắn, tôi có hơi xấu hổ và tức giận.
"Không được." Hắn nhếch môi nhìn tôi nhưng trong mắt không có chút ý cười nào.
Tôi bĩu môi, giả vờ như mình không nghe thấy lời từ chối của hắn.
3
Trở về nhà, tôi mới phát hiện điện thoại của mình đã hết pin và tắt nguồn từ lâu.
Sạc pin điện thoại, tôi thấy tin nhắn và cuộc gọi của Cố Từ hiện lên dày đặc.
Tôi không quan tâm, cầm chiếc vòng tay Thụy Tây đưa cho tôi lên, nghịch nghịch một hồi.
Hắn nói chỉ cần chạm vào chiếc vòng tay này thì hắn sẽ xuất hiện.
Hơn nữa khi hắn xuất hiện, người ngoài sẽ không nhìn thấy được.
May mà lúc nãy tôi vẫn đang say, nếu không, để người khác nhìn thấy tôi tự nói chuyện một mình với không khí thì thật sự đáng sợ quá mà.
Một lúc sau, điện thoại của Cố Từ lại tiếp tục gọi đến.
Ban đầu, tôi định giận dỗi rồi cúp máy nhưng nhớ đến nhiệm vụ đột ngột từ trên trời rơi xuống đó, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe máy.
"Cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại rồi!" Sau khi tôi nghe máy, đầu dây bên kia khựng lại một chút, sau đó kích động nói: "Cậu nghe tớ giải thích, vừa nãy không phải như cậu nghĩ đâu!"
"Được, cậu giải thích đi." Tôi thản nhiên nói. Sau đó đặt điện thoại sang một bên, cầm nước tẩy trang trên bàn trang điểm lên, bắt đầu tẩy trang.
Bên kia im lặng một lúc: "Cậu còn nhớ mấy hôm trước tớ có nói với cậu, tớ đã gặp một cô gái rất có duyên với chúng ta không?"
Tất nhiên là nhớ, cậu ta nói cô gái đó cũng giống như chúng tôi, đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không nơi nương tựa, rất hợp với cậu ta, hơn nữa cũng thích vẽ tranh giống như tôi.
Lúc đó cậu ta còn hào hứng nói với tôi rằng muốn chúng tôi gặp mặt làm quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-37.html.]
Cũng từ đó, chủ đề trò chuyện giữa chúng tôi phần lớn đều xoay quanh cô gái đó.
Qua cuộc trò chuyện, tôi biết cậu ta đã tìm nhà cho cô ta, đưa cô ta đi ăn, quà tặng ngày lễ cũng sẽ tặng thêm một phần cho cô ta.
Tôi vốn định chấm dứt mối tình đơn phương đắng ngắt này lại nhưng cậu ta luôn nhận ra sự tức giận và để tâm đến vấn đề này của tôi, sau đó sẽ tích cực tìm mọi cách để bù đắp.
Quà tặng cho tôi lúc nào cũng là hàng đặt riêng, độc nhất vô nhị.
Sau khi mời cô ta ăn cơm, cậu ta sẽ đưa tôi đến một nhà hàng đắt tiền và tinh tế hơn để cùng ăn với tôi.
Cậu ta sẽ đưa tôi đi gặp cha mẹ nuôi hiện tại của cậu ta, giới thiệu tôi với bọn họ.
Tôi cũng bỏ qua việc cậu ta đã tháo xuống sợi dây đỏ cầu may mà tôi xin ở chùa cho cậu ta, bỏ qua những dấu vết của một người phụ nữ khác thỉnh thoảng xuất hiện trên vòng tròn bạn bè của cậu ta, bỏ qua việc cậu ta đã đổi ảnh đại diện là hình mà tôi vẽ cho cậu ta.
Cứ như vậy, ngọn lửa trong tôi cứ bùng cháy rồi lại vụt tắt, tắt rồi lại cháy bùng lên.
Tôi thật ngu ngốc.
Thực ra lúc đó Giang Duyệt đã bắt đầu quá trình công lược của cô ta rồi.
"Ban đầu tớ định tìm cậu để cùng đón năm mới nhưng giữa đường lại gặp Giang Duyệt, em ấy nói với tớ là chưa từng có ai đón năm mới với em ấy.
"Vì thương hại, tớ chỉ ôm em ấy để an ủi mà thôi, sau đó... Cậu đã đến và nhìn thấy..."
Nghe đến đây, không hiểu sao tôi lại bật cười thành tiếng.
Cố Từ không phải là người dễ mềm lòng, trước kia ở cô nhi viện có đứa trẻ giành kẹo của tôi, mặc kệ đứa trẻ đó có lăn lộn ăn vạ, khóc lóc kể rằng kẹo của mình đã hết từ lâu, cậu ta cũng sẽ không đưa kẹo của tôi cho người khác.
"Nhà cũ của em ấy thường có mấy thanh niên xã hội đen đến quấy rối, thế nên em ấy mới nhờ vả tớ tìm nhà khác cho em ấy, không ngờ đám người vừa nãy lại đến gần nhà mới của em ấy."
Có vấn đề như thế xảy ra, vẫn lựa chọn không gọi cảnh sát mà lại đi tìm cậu ta, cậu ta là siêu nhân sao? Chẳng lẽ cậu ta có siêu năng lực sao?
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra tự nhiên trả lời cậu ta: "Không sao cả, tớ hiểu mà."
Nghe thấy giọng tôi không còn lạnh lùng như trước nữa, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy chủ nhật này chúng ta vẫn sẽ đến thăm nhóm người viện trưởng chứ?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, Thụy Tây đột nhiên xuất hiện: "Đồng ý với cậu ta đi, nhiệm vụ lần này liên quan đến cốt truyện trong cô nhi viện đấy."
4
Thụy Tây đột nhiên xuất hiện làm tôi giật thót cả tim.
Tôi vội vàng đồng ý lời mời của Cố Từ vào ngày chủ nhật rồi cúp điện thoại.
Quay lại trừng mắt nhìn Thụy Tây: "Sao anh có thể không báo trước tiếng nào mà đột nhiên xuất hiện như thế! Lỡ như tôi đang tắm thì sao?"
"Nhận thấy thái độ tiêu cực của ký chủ đối với nhiệm vụ, tôi nghĩ tôi nên ra ngoài nhắc nhở một chút." Đối diện với ánh mắt tức giận của tôi, hắn lặng lẽ dời mắt đi, tiếp tục nói: "Cô có thể yên tâm, trong những trường hợp bình thường, tôi sẽ không đột nhiên xuất hiện đâu."
Cảm ơn lòng thành của anh, nhưng tôi vẫn không được yên tâm cho lắm.