Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:30:16
Lượt xem: 6

Tôi cười ngọt ngào với anh ấy: "Em sẽ giải cứu anh."

Chu Hành Dã hơi ngả người về phía tôi, giọng nói xen lẫn tiếng cười: "Vậy em lại gần hơn chút giải cứu anh đi."

Ngón tay thon dài của anh ấy khẽ chạm nhẹ lên khóe môi.

Tất nhiên là tôi không cần anh ấy nhắc nhở, liền như gà mổ thóc hôn chụt một cái lên môi anh ấy.

Chu Hành Dã ngẩn ngơ, trong đôi mắt ánh lên nét cười: "Nghiên Nghiên nhà ta quả thực là một cô bé ngọt ngào."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ngoại truyện 3

Tôi tình cờ phát hiện ra một số chuyện rất thú vị, Chu Hành Dã ngay từ đầu đã biết tôi là ai.

Tôi cấu anh ấy một cái, đòi anh nói cho rõ ràng.

Chu Hành Dã chỉ đành bất lực nắm lấy tay tôi, giờ bộ vờ vịt: "Em có tin anh thật sự sẽ g.i.ế.c em không?"

Tôi hứ một tiếng, ngẩng cổ lên:

"Vậy anh g.i.ế.c nhanh lên đi, dù sao thì cũng là anh cứu em."

Chu Hành Dã xoa đầu tôi, bất lực: "Đừng đùa nữa."

"Trước khi thu nhận người mới, anh có thể xem được quá khứ của em, lúc ấy anh đã biết rằng em chính là người mà anh cứu năm đó."

Anh ấy hít một hơi, lại cười mà nói:

"Nhưng anh đâu có biết người mà anh cứu lại chính là vợ tương lai của anh."

"Khi em mới đến, cả ngày chỉ biết khóc lóc, anh thật sự muốn mặc kệ em cho rồi."

Tôi liền cấu anh ấy một cái thật đau, nhưng mà anh ấy cơ bắp quá, cuối cùng lại chỉ đau cái tay của tôi.

"Vậy về sau thì sao? Em cực kỳ thành tâm thành ý hỏi anh có hối hận không? Kết quả là anh lại diễn kịch với em."

Chu Hành Dã liếc nhìn tôi, cố nín cười: "Không nói với em mà em đã thích anh đến vậy rồi, nếu mà để em biết người năm đó anh cứu là em thì chắc em sẽ si mê anh đến mức đội anh lên đầu mất."

Tôi: "?"

Ngoại truyện 4

Tôi chọc giận Chu Hành Dã rồi.

Thế giới này thật là nhàm chán, tôi muốn hệ thống cho tôi nhận một nhiệm vụ mới. Nhưng việc trải qua những ngày tháng yên ổn quá lâu đã làm tôi quên mất hệ thống của tôi chính là Chu Hành Dã.

"Lựa lúc anh không có ở đây, em lại dám chạy lung tung, anh thấy em thật sự chán sống rồi đấy."

Tôi kiễng chân hôn anh ấy một cái: "Như này đã được chưa?"

"Thẩm Giai Nghiên, em xem anh là gì hả?"

Chu Hành Dã cực kỳ phẫn nộ.

"Ít nhất cũng phải hôn thêm hai cái nữa."

Hơi thở ấm nóng phảng phất bên tai tôi, lời nói đầy ám muội khiến tôi đỏ bừng mặt.

Một con người nghiêm túc như vậy sao lại bị tôi làm hư đến mức này rồi.

Ngoại truyện 5

Khi hai con người ở bên nhau lâu rồi liền bắt đầu thích khơi lại nợ cũ.

Tôi cảm thấy thật không công bằng, tôi yêu thầm Chu Hành Dã lâu như vậy, còn bày tỏ với anh ấy vô số lần nhưng lần nào anh ấy cũng từ chối.

Tôi dự định sẽ tìm cơ hội để cãi nhau với anh ấy một trận.

Nhưng anh ấy thật sự rất bận, lần nào đến gặp tôi cũng không dấu được sự mệt mỏi. Tôi lại mềm lòng, ừ thì thôi để lần sau vậy, sau đó là rất nhiều lần sau nữa.

Mãi về sau này tôi mới biết, anh ấy sớm đã có tình cảm với tôi.

Chu Hành Dã bị tôi mè nheo mãi, đành giải thích:

"Anh lấy điểm số làm gì chẳng được? Ngày nào cũng phải đổi khăn giấy cho em."

"Em nửa đêm không ngủ, ngồi đó gào khóc om sòm, anh chặn liên lạc của em không được à? Anh còn mua cho em đặc quyền ngăn chặn cơn đau còn gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-35.html.]

"Mỗi lần biến thành người để tham gia vào nhiệm vụ của em đều sẽ làm hao tốn ba tháng nỗ lực của anh đấy."

Anh ấy không nhịn được cười: "

"Thẩm Giai Nghiên, em thật sự cho rằng bạn trai mình là nhà từ thiện à?"

"Có biết vì sao anh lúc nào cũng luôn bận rộn không? Vì để giúp em loại bỏ Trì Nghiêm mà anh đã phải cùng một lúc xuyên tới ba thế giới để làm nhiệm vụ đấy."

Tôi xoa xoa eo anh ấy:

"Vậy sao khi đó anh không nói với em?"

Chu Hành Dã cúi đầu, nắm lấy tay tôi, hôn lên đầu ngón tay, ý cười trong mắt ngày càng nhiều:

"Khi chưa thật sự chắc chắn về tình cảm của em dành cho anh, anh làm sao có thể nói cho em biết được?"

"Anh đây cũng cần mặt mũi chứ."

Tôi liền phản kích lại: "Em đã 26 rồi, anh chỉ mới 17 tuổi, anh nên gọi em là chị mới đúng."

Dù sao thì trong những ngày đi hoàn thành nhiệm vụ, cơ thể của nguyên chủ mới bị già đi chứ bản thể của chúng ta thì không bị như vậy.

Tuổi của Chu Hành Dã đã mãi mãi dừng lại ở số 17.

Anh ấy lắc lắc đầu, cười ranh mãnh:

"Nhưng em vẫn gọi anh là anh 23 năm đấy thôi, hơn nữa tuổi tâm hồn của anh lớn hơn em nhiều."

Ai cũng không thuyết phục được ai.

Ngoại truyện 6

Không nhớ rõ là đã trải qua bao lâu, những nơi mà tôi góp tiền ủng hộ đã dần dần xuất hiện những con người tài giỏi.

Có người đã rời khỏi quê nhà để đi đến những nơi có tương lai tươi sáng hơn.

Tôi đã cứu được một thế giới.

Lại có những người trải qua bao khó khăn vất vả, thành công rời khỏi quê nhà, rồi lại quay trở về, cùng nhau góp sức xây dựng quê nhà ngày một tốt đẹp hơn.

Bọn họ đã cứu được rất nhiều thế giới.

Khóe mắt đuôi mày Chu Hành Dã đều là ý cười: "Anh thật sự rất yêu nghị lực này của em."

Tôi nghĩ có thể là vì tôi và anh ấy là cùng một kiểu người.

Khi tôi đang ngẩn ngơ, anh ấy liền kề sát tai tôi: "Đáng yêu lắm."

"Chị."

Ngoại truyện 7

Tại thế giới này, tôi một lần nữa thi đại học.

Khi đó còn gây ra một làn sóng tranh luận.

Tôi vẫn chọn học y.

Phải nói sao nhỉ, vận mệnh của tôi vẫn khá tốt, tôi lại có thể chữa bệnh cứu người rồi.

Chu Hành Dã nói tại vì tôi đáng yêu nên Thần mới thiên vị tôi.

Tôi không nói với anh ấy, Thần sẽ không tham gia vào nhân quả, nhưng anh ấy thì có.

Không phải là Thần thiên vị tôi mà chính là Chu Hành Dã thiên vị tôi.

Nếu nói nhân sinh là một bài thơ dài đằng đẵng, tôi nghĩ tôi vốn dĩ chính là mùa đông.

Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Chu Hành Dã mà đông lạnh đã đi qua, xuân về hoa nở.

Tâm tư thiếu nữ của tôi vì anh ấy mà mơ mộng.

Mùa xuân trong đời tôi, đi rồi sẽ lại đến.

Là một mùa xuân bất tận.

Sang trang đọc truyện tiếp nha~

Loading...