Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:30:14
Lượt xem: 7
Chu Hành Dã quan sát biểu cảm của tôi, nhưng không thấy được sự hoảng sợ mà mình mong đợi. Do đó, anh ấy mất hứng, không còn trêu đùa tôi nữa.
Giọng nói kèm theo tiếng cười của anh ấy phảng phất trong gió:
"Mẹ sẽ không bao giờ cho phép tôi bắt nạt một cô bé cả."
"Sau này không được gọi tên tôi, như vậy rất dễ bị cấp trên phát hiện chúng ta quen nhau, sẽ lớn chuyện đấy. Giờ tôi phải đi làm nhiệm vụ đây, đều là tại cô làm lãng phí của tôi bao nhiêu là điểm tích lũy."
"Cô đừng có mà c.h.ế.t đấy nhé. Sau này cô còn phải làm trâu làm ngựa trả lại cho tôi, nếu thật sự không thể chịu được nữa thì cứ g.i.ế.c quách tên ngốc kia là xong"
Anh ấy khàn giọng nói, tôi cũng nghe ra được một chút xót xa trong đó.
Sau lần đó, đã rất lâu rồi Chu Hành Dã không còn xuất hiện nữa.
Tâm trí tôi xao động dữ dội.
Trì Nghiêm nói không sai, tôi thật sự có chân tình, nhưng tấm chân tình này không phải là dành cho hắn mà là dành cho Chu Hành Dã.
Tôi thực sự rất muốn được gặp lại Chu Hành Dã một lần nữa.
Giữa tôi và anh là khoảng cách 23 năm, là ranh giới giữa sinh và tử.
Tôi trước giờ đều chưa từng dám mong cầu chân tình, càng không dám mong đợi sự đền đáp, tôi chỉ mong được gặp lại anh ấy một lần nữa, dù chỉ trong giây lát mà thôi.
11
Có lẽ vì đã từng đối mặt với cái c.h.ế.t và có được đáp án mà tôi mong muốn từ miệng Chu Hành Dã, nên đột nhiên tôi không còn oán hận nữa, chỉ cứ thế qua quýt làm nhiệm vụ cho đến hiện tại.
Tuy nhiên, Chu Hành Dã luôn rất bận rộn, phần lớn thời gian anh ấy đều không xuất hiện.
Tôi cảm thấy tôi chính là người yêu đơn phương khổ nhất thế gian này.
Mấy năm làm nhiệm vụ, tôi luôn cố gắng nghĩ cách để lừa Chu Hành Dã xuất hiện, nhưng anh ấy biết rõ tâm tư của tôi nên lần nào cũng từ chối.
Tôi nói mình rất nhớ anh, Chu Hành Dã sẽ trầm mặc một hai giây rồi nói không được.
Tôi uống rượu say, bắt chước giọng điệu của anh: "Mẹ kiếp, anh có chịu ra đây gặp tôi hay không?"
Chu Hành Dã liền gằn giọng quát tôi: "Không được chửi người khác."
Tôi không phục: "Vậy sao anh có thể?"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Bởi vì tôi biết đánh nhau, còn cô, có đánh lại nổi không?"
Sau đó, tôi lại nghĩ đến đêm hôm ấy, nghĩ đến cái ôm của anh, liền cảm thấy cực kì vui, vui đến nỗi cảm thấy mình như một lon đồ uống có ga, chỉ cần cất tiếng là có thể nhả ra thật nhiều bong bóng.
Tôi liên tục trêu ghẹo anh ấy, Chu Hành Dã nói tôi dở hơi.
Từ đầu đến cuối, anh ấy vẫn luôn bao dung tôi.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn người đang đứng chắn trước mình, không giấu nổi sự phấn khích, ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay Chu Hành Dã.
Tôi nhạy bén nhận ra Chu Hành Dã đang căng thẳng. Sau đó, anh ấy nắm chặt lấy tay tôi:
"Đừng đùa nữa, tôi hỏi cô có muốn g.i.ế.c hắn hay không?"
Tôi nhìn Trì Nghiêm đang điên cuồng gào thét, híp mắt cười: "Nếu làm vậy anh có bị ảnh hưởng gì không?"
Chu Hành Dã nghênh ngang, cười nhẹ bẫng:
"Một chút điểm tích lũy mà thôi."
Nhưng tôi thấy ngón tay anh ấy đang co lại.
Tôi nắm lấy tay Chu Hành Dã, lắc đầu:
"Thôi bỏ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-34.html.]
Chu Hành Dã hơi nhếch môi lên: "Không được."
Lực cánh tay của anh mạnh đến kinh người, chỉ cần một tay thôi cũng đã đủ để nhấc bổng tôi lên, đặt lên vai anh ấy:
“Nằm yên.”
Anh ấy kẹp chặt đùi tôi, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Trì Nghiêm.
Khoảnh khắc Trì Nghiêm lao tới, khóe miệng Chu Hành Dã cong lên cười nhẹ.
"Phát hiện yếu tố đe dọa, khởi động chế độ tự vệ."
"Chương trình tiêu diệt đang được kích hoạt."
Trì Nghiêm cúi gập người xuống, có vẻ rất đau đớn, hắn lảo đảo bỏ chạy.
Chu Hành Dã giải thích: "Không thể để nghi ngờ rơi vào người chúng ta được."
Bên ngoài có tiếng hét thất thanh, anh ấy đặt tôi xuống, tôi hơi khó hiểu nhìn về phía anh.
Chu Hành Dã cúi người xuống, ôm lấy tôi, giọng nói ôn hòa hiếm thấy:
"Ôm một chút nhé, đừng khóc nữa."
Khoảng cách 23 năm, ranh giới giữa sinh và tử, thời khắc này, tất cả đều bị xóa bỏ hết.
Anh ấy lại vội vàng đi mất, chắc là lại đi kiếm điểm tích lũy rồi.
Thượng đế ban cho anh ấy hai cơ hội, cả hai lần anh đều chọn tôi
Khi tôi bước ra ngoài, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Kỷ Mạt run lẩy bẩy gọi xe cứu thương, vừa nói vừa gào khóc thảm thiết.
Tôi quay đầu nhìn lại lần cuối, cảm thấy hôm nay ánh nắng thật là đẹp.
Ngoại truyện 1
Nhớ tới một chuyện quan trọng.
Tiền không còn, nhưng tôi vẫn sống.
Lần này tôi thực sự đã khóc nức nở, cảm giác bị tổn thương nặng nề.
Chu Hành Dã cười tôi 3 ngày, anh ấy nói giữa đêm nghĩ đến chuyện đó đều phải ngồi dậy cười, cười đến sáng rồi mới đi đánh răng.
Tôi hận, nhưng vì vẫn phải nhờ anh ấy kiếm chút tiền, nên đành nhẫn nhịn.
Ngoại truyện 2
Chu Hành Dã cũng rất bận, cái c.h.ế.t của Trì Nghiêm tương đương với việc cốt truyện chính của một thế giới nhỏ sụp đổ.
Hệ thống chủ yêu cầu anh ấy dùng số điểm tích lũy của mình để bù lại tổn thất này, một con số khổng lồ.
Tôi hỏi anh ấy:
"Vậy anh sẽ làm nhiệm vụ gì ở thế giới nhỏ?"
Chu Hành Dã véo má tôi, cười nói:
"Làm một mưu sĩ tận tâm tận lực cho nam chính ở thế giới cổ đại."
Anh ấy hỏi lại tôi: "Em thì sao?"
Tôi nghĩ một lát: "Em sẽ giải cứu thế giới."
Chu Hành Dã mím môi, nén cười: "Em gái đáng yêu đi giải cứu thế giới."
"Còn anh thì là chân sai vặt của em, thay em du hành một lượt khắp các thế giới nhỏ, đúng không?"