Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 31

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:30:09
Lượt xem: 6

Sau đó, hắn cũng giới thiệu Kỷ Mạt với tôi.

Khi hỏi hắn có ý gì, mặt tôi đã trắng bệch.

Hắn vui vẻ cười thành tiếng: "Em không vui à? Anh đã giới thiệu cho em cả tình yêu đích thực của anh đấy."

Trì Nghiêm thật sự rất ác độc.

Kỷ Mạt không trả lời tôi, lúc tôi lướt vòng bạn bè thì thấy bài đăng của cô ta: [Sắp gả cho chàng trai đã sánh bước cùng tôi lớn lên rồi, đừng thốt ra những lời hẹp hòi nữa, tôi tin tưởng anh ấy.]

Không ít bạn bè chung đã bình luận bên dưới để chúc mừng, cô ta niềm nở trả lời từng người một.

Tôi thở dài, nhớ lại hoàn cảnh lúc tôi mới xuyên vào thế giới này.

Lúc đó, tính cách ác độc của Trì Nghiêm đã bộc lộ rõ.

Vào ngày tuyết rơi rất lớn, tôi mang canh nóng tôi tự nấu đến nhưng đã bị Trì Nghiêm hất bát canh lại vào người.

Hắn không tin ai, không nhận bất kỳ lòng tốt nào.

Ngay cả khi sau này tôi chắn d.a.o cho hắn, đau đến nỗi nước mắt rơi lã chã.

Lúc tôi lại mang canh đến, hắn uống nửa thìa canh từ tay tôi, rồi dừng lại nhìn tôi.

Một lúc sau, Trì Nghiêm đột nhiên cúi đầu xuống rồi hung tợn cắn lên mu bàn tay tôi.

Tôi nắm chặt bát canh đến mức các ngón tay trắng bệch lên, không dám làm rơi bát và thìa.

Trì Nghiêm nhìn dấu răng nổi bần bật trên mu bàn tay tôi, nhếch môi cười một cách hài lòng.

Rồi hỏi tôi: "Nghiên Nghiên, em thích không?"

"Để lại dấu vết trên cơ thể em, tuyệt vời lắm đúng không?"

Tên điên này.

Tôi không hiểu tại sao nhất định phải chinh phục loại người tàn nhẫn như vậy?

Tại sao tôi phải lấy việc giành được tình yêu của hắn làm tiêu chuẩn thì tôi mới có thể sống tiếp?

7

Tại tiệc đính hôn của Trì Nghiêm, tôi chọn một chỗ ngồi trong góc khuất, ít bị ai chú ý.

Tôi dùng sức véo tay mình, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt để lừa Chu Hành Dã.

Nhưng biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống của Kỷ Mạt khiến tôi nhìn mà không khóc nổi.

Thậm chí tôi còn cảm thấy cái dáng vẻ căng thẳng quá mức của cô ta trông thật ngốc nghếch đến mức buồn cười.

Kỷ Mạt khoác tay Trì Nghiêm đi tới, muốn cụng ly với tôi.

Biểu cảm của Trì Nghiêm rất lạnh lùng, trông hắn không có chút gì gọi là vui vẻ cả.

Tôi nhắc nhở hắn: “Ngày vui lớn thế này, đừng có vác cái bản mặt lạnh lùng ấy đi dọa người chứ.”

“Hôm này tiểu thư Kỷ đẹp thật đó, nhìn hệt như tiên nữ.”

Kỷ Mạt hơi nhướng mắt, cô ta cười mỉa nói: “Cảm ơn, cô hôm nay cũng…”

Cô ta khen không nổi bởi hôm nay, tôi ăn mặc giản dị đến không thể giản dị hơn.

Không hề trang điểm chút nào, cứ thế để nguyên mặt mộc mà đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-31.html.]

Kỷ Mạt thảo mai nói: “Rất tao nhã, rất đẹp”

Tôi chỉ cười, không đáp lại, đứng dậy cụng ly với cô ta: “Chúc hai người phong vũ đồng châu, bên nhau mãi mãi.”

Chiếc ly thuỷ tinh trong tay Trì Nghiêm lập tức vang lên tiếng vỡ vụn.

Kỷ Mạt kinh hãi kêu lên: “Trì Nghiêm, tay anh bị mảnh thuỷ tinh cắm vào rồi kìa.”

Trì Nghiêm không thèm để ý đến lời Kỷ Mạt, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, lòng bàn tay vẫn không ngừng chảy m.á.u ròng ròng.

Tôi trầm mặc một lát, cảm thấy đây không phải chuyện của mình nên tốt nhất là không xen vào.

Đang tính kiếm cái góc khuất nào đó để trốn, tôi liền bị một bàn tay đàn ông nóng hừng hực giữ chặt lại, lực mạnh đến mức tí thì làm tôi ngã nhào ra đất.

Tôi nghe thấy được giọng nói đầy giận dữ của Trì Nghiêm: “Thẩm Giai Nghiên, cô thật sự muốn chết.”

Hắn như một con sư tử phát điên, toàn thân toát ra khí tức cuồng nộ, có thể bổ nhào vồ lấy và xé xác con mồi bất cứ lúc nào.

Tôi giãy giụa không nổi, gần như bị hắn lôi xềnh xệch đi.

Kỷ Mạt hoảng hốt đuổi theo, nhỏ giọng nài khẩn: “Trì Nghiêm, hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta mà.”

Trì Nghiêm dừng bước, tôi dùng sức giãy giụa, liền bị hắn dùng một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y còn lại, lực càng ngày càng mạnh.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Trì Nghiêm nhìn bộ dạng van nài của Kỷ Mạt thì cười nhưng giọng nói lại vô cùng khó chịu: “Thật nực cười.”

“Trước kia, khi cô vứt bỏ tôi để cao chạy xa bay, sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?”

Kỷ Mạt lảo đảo, phải dựa vào bàn mới không khỏi bị ngã. Cô ta mở miệng, nhưng rồi đến cuối cùng cũng không thốt ra được câu nào.

Trì Nghiêm dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Kỷ Mạt, sau đó vừa đẩy vừa kéo tôi về phía hậu trường.

Tôi vừa đứng vững liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trì Nghiêm: "Tại sao không tiếp tục chinh phục tôi?”

Tai tôi ù đi, suýt nữa không nghe rõ được giọng nói của hắn.

Đầu óc rối bời, nỗi tức giận trào lên trong lồng n.g.ự.c làm đầu óc tôi trở nên choáng váng.

Tôi hít một hơi rồi hỏi hắn:

"Biết từ lúc nào?"

Trì Nghiêm cúi đầu lạnh lùng đáp:

"Ngay từ khi bắt đầu."

"Có rất nhiều người muốn chinh phục tôi, cô cũng là một trong số họ."

"Nhưng chỉ có cô là được tôi giữ lại bên mình lâu như vậy, những người khác đều đã sớm c.h.ế.t cả rồi, chỉ có cô làm được những điều đó vì tôi, tôi nhìn thấy sự chân thành ở cô."

Hắn dừng lại một chút, biểu cảm như thể đang ban ơn huệ cho người khác:

"Tôi không thích Kỷ Mạt, cô tiếp tục chinh phục tôi, tôi sẽ để cô sống."

Tôi lùi về sau hai bước, lắc đầu:

"Chinh phục anh quá mệt mỏi, tôi không muốn làm nữa."

Loại người như Trì Nghiêm sẽ không yêu ai khác ngoài chính bản thân hắn.

Tại sao vẫn có những người nghĩ rằng bản thân có thể làm cho lãng tử quay đầu, trở thành ngoại lệ chứ?

Tôi có sức lực như vậy, không phải nên dùng cho bản thân thì tốt hơn sao?

Loading...