Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:28:58
Lượt xem: 71

"Vậy em nên bồi thường cho anh thế nào đây?"

Hắn đột ngột đẩy tôi ra, ép tôi vào tủ, rồi cúi xuống hôn.

Gió đêm đã xua đi cái nóng, nhưng trong phòng không ngừng nóng lên. Đôi chân tôi như nhũn ra, không kìm được mà trượt xuống. Hắn lập tức dùng một tay giữ chặt lấy eo tôi, hơi thở càng lúc càng nặng nề:

"Mười tám tuổi?"

Tôi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng của Tống Phàn, lập tức hiểu ra hắn đang muốn xác nhận điều gì.

Hệ thống vang lên cảnh báo.

[Nguyên tắc của chúng ta là gì? Là không được ngủ với anh ta!]

"Không được ngủ với anh."

Tôi nhanh chóng lặp lại.

Hắn cười nhẹ, có chút bất đắc dĩ: "Nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng nói chuyện lại thẳng thắn ghê."

Bàn tay lớn trên eo tôi khẽ lướt qua.

"Nhưng chỉ như vậy thì sao đủ?"

Tôi cảm nhận được cơ bắp của hắn căng cứng lại, ngay sau đó, cả người tôi bị nhấc bổng lên.

"Ah..."

"Đừng lo, nhanh thôi mà."

Hắn bế tôi vào phòng ngủ: "Không cần phải như vậy, có nhiều cách khác mà."

"Nhưng... em không biết làm."

"Tôi sẽ dạy em."

...

Tôi bị đánh thức bởi mùi thơm của bánh quẩy.

"Không biết em thích ăn gì, nên tôi mua đủ món."

Tống Phàn ném cho tôi một chiếc áo phông của hắn.

Rồi kéo ra từ dưới giường một chiếc bàn nhỏ, bày đầy bữa sáng trước mặt tôi.

"Nhiều vậy, nếu ăn không hết thì phí lắm.

"Đêm qua vận động xong, giờ tôi đói bụng lắm rồi."

Tôi nhích cánh tay đang mỏi nhừ, lẩm bẩm:

"Rõ ràng là em mới phải mệt chứ."

"Vậy lần sau để tôi chịu mệt nhé?"

Tôi bị sặc sữa đậu nành, ho sặc sụa.

Vừa mới bình tĩnh lại, cả hai chiếc điện thoại của chúng tôi cùng lúc rung lên.

4

Tống Phàn vào phòng tắm, còn tôi thì nhấn nút nghe điện thoại.

"Duyệt Duyệt, tối qua con ở cùng bạn trai đúng không?" Bố tôi bắt đầu nói, rồi tiếp tục mà không cần tôi trả lời:

"Bố đã nghe ngóng được rồi, con nói xem, có một người bạn trai tốt như thế, sao không báo sớm cho gia đình biết chứ?

Bố gặp chút khó khăn trong công việc, con xem có thể nhờ Tiểu Tống giúp bố chút không? Bố ổn rồi, con cũng được hưởng phúc mà!"

Chỉ nghĩ đến chuyện hôm qua, tôi lại cảm thấy ấm ức.

"Dù là chủ tịch Tống hay chủ tịch Lưu, Tống Phàn đều sẽ không giúp việc này đâu. Bố đừng có mà mơ tưởng nữa!"

Tôi vừa cúp máy thì chợt nhận ra Tống Phàn đã trở lại.

Liền vội vàng giải thích:

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Em không biết về hoàn cảnh của anh trước đây, ít nhất là lúc tỏ tình, em hoàn toàn không biết. Em không tiếp cận anh vì tiền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-3.html.]

Hắn không biểu lộ cảm xúc, tiến lại gần tôi, bầu không khí trở nên áp lực hơn.

"Vậy là vì điều gì?"

Tôi theo phản xạ muốn lùi lại nhưng lập tức dừng lại, không dám nhúc nhích. Chết tiệt, cái hệ thống lại biến mất rồi. Đành phải tự mình xử lý thôi.

Tôi đứng dậy, nhờ độ cao của giường, tôi cao hơn hắn nửa cái đầu. Tôi hôn nhẹ lên môi hắn:

"Vì em thích anh."

Băng giá trong mắt Tống Phàn đã tan chảy, nhưng giọng điệu hắn lại có chút không hài lòng:

"Chỉ thế thôi à?"

Tôi lại hôn Trống Phàn một lần nữa. Ánh mắt hắn bỗng trở nên nóng bỏng, nhẹ nhàng đẩy tôi ra. Hắn cúi xuống dẹp chiếc bàn nhỏ.

Sau đó, Tống Phàn cởi áo T-shirt.

Tôi lùi lại nửa bước, bị chiếc chăn lộn xộn làm vấp ngã. Hắn nhân cơ hội áp sát.

"Anh... anh Tống, em mệt..."

"Vừa nói gì nhỉ? Lần này, để tôi mệt thay."

"Tống Phàn, đừng mà..."

Tôi khó khăn thốt ra lời, kiên trì giữ vững duy nhất một giới hạn, không để hắn tiến thêm bước cuối cùng.

Khi mọi chuyện kết thúc, Tống Phàn nhanh chóng đứng dậy mặc lại quần áo. Tôi cuộn mình trong chăn, uể oải trở mình:

"Anh đi đâu vậy?"

"Đóng phạt, tham gia giáo dục."

Nhớ lại chuyện tối qua hắn nói đã vượt hai đèn đỏ để cứu tôi, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả.

[Hẹn hò thì được, nhưng đừng để yêu thật đấy.]

Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

"Ừ."

Tôi đáp lại hệ thống, cũng là lời hồi đáp cho Tống Phàn.

Hắn lại chuyển cho tôi hai ngàn tệ.

"Cần gì cứ đặt đồ ăn ngoài, tôi sẽ về nhanh thôi, rồi dẫn em đi dạo phố."

"Dạo phố?"

Hắn cười gian xảo, ánh mắt lướt nhanh từ trên xuống dưới:

"Hoặc, nếu em muốn cứ thế này mãi, tôi cũng không phản đối."

Chiếc váy hôm qua đã bẩn và nhăn nhúm, làm sao mặc được nữa? Tôi cũng không mang theo đồ thay, có lẽ cần mua vài thứ mới.

5

Giấy phép lái xe của Tống Phàn bị thu hồi. Hắn cần học lại lý thuyết và sau bảy ngày mới được thi lại. Sau khi đi dạo phố về, hắn lại đòi thêm một lượt "bồi thường". Nhưng dường như điều đó không khiến hắn thỏa mãn, ngược lại còn trở nên bực bội hơn.

"Cứ tiếp tục thế này, không sớm thì muộn anh sẽ bị hỏng mất."

Tôi nằm nghiêng, sau lưng cảm nhận được hơi nóng từ hắn.

"Tống Phàn, trước đây anh có thường như vậy không?"

Tay hắn bên dưới chăn vỗ nhẹ tôi một cái: "Ghen à?"

"Chỉ là tò mò, hỏi thử thôi." Thực ra tôi lo lắng cho sức khỏe của mình hơn.

Tống Phàn ngồi dậy châm một điếu thuốc: "Tôi tuổi này rồi, từng có bạn gái là chuyện bình thường."

Hắn rít một hơi, giọng nói có chút lúng túng không rõ ràng.

"Lần cuối cùng là hồi cấp ba, khi đó còn nhỏ, chưa tiến xa đến mức này."

[Đúng vậy, tôi có thể chứng minh.]

Tôi tròn mắt ngạc nhiên: "Tôi cứ tưởng anh sẽ kể lịch sử tình trường."

[Có hình xăm không có nghĩa là người xấu, nhìn có vẻ hoang dã nhưng có khi lại là chiến thần của tình yêu trong sáng. Em còn thiếu kinh nghiệm lắm, ngoan ngoãn học hỏi đi.]

Loading...