Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:30:06
Lượt xem: 4
Lúc thấy là Trì Nghiêm, vẻ mặt tôi sụp đổ tức thì.
“Anh bận choáng cả đầu, mấy nay quên mất sinh nhật em.”
“Anh đã cho người mua quà sinh nhật cho em rồi, lát nữa sẽ gửi đến sau.”
“Về chuyện Kỷ Mạt, anh có thể giải thích với em.”
Tay vịn trên khung cửa của tôi khẽ run lên, nhưng giọng tôi thì vẫn bình tĩnh: “Được, anh nói đi.”
“Kỷ Mạt là do bọn họ gọi đến, lúc anh đến không hề biết. Hôn cô ấy cũng chỉ vì trò Thật hay Thách, say rượu rồi còn bị mọi người trêu đùa nên không tỉnh táo lắm.”
“Anh và cô ấy thật sự không có quan hệ gì đâu.”
“Tình cảm bao năm nay của chúng ta, em phải tin anh chứ.”
Tôi gật đầu:
“Tôi biết rồi, anh về đi.”
Trì Nghiêm nghi ngờ nhìn tôi, dường như hắn có một dự cảm không lành: “Em có ý gì đấy?”
Tôi đứng thẳng người, nghiêm túc nói:
“Tôi và anh không có quan hệ gì, không cần giải thích với tôi.”
Hắn gần như là nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi: “Thẩm Giai Nghiên.”
Chẳng hiểu sao tôi bỗng nhớ đến Chu Hành Dã ngồi trong đó với vẻ mặt không cảm xúc.
Tôi thấy hơi mắc cười, nhưng vẫn nhịn xuống được.
Tôi học theo điệu bộ của anh ấy, lạnh lùng nói:
“Bớt điên giùm.”
Đáp lại tôi là tiếng cửa vang lên nặng nề.
Thương thay cho cái cửa, gánh giùm tôi một cú đ.ấ.m từ cơn thịnh nộ của Trì Nghiêm.
“Thẩm Giai Nghiên, sau này đừng có mà quỳ xuống cầu xin tôi.”
Ánh sáng mờ ảo làm cho mặt mày hắn trông dữ tợn hơn.
Tôi đóng cửa lại rồi dời một cái ghế ngồi ngay cửa.
Đợi đồ ăn giao đến.
4
Có một vài từ khóa xuất hiện trên bảng hot search.
Một đống người cãi nhau không dứt nổi bên dưới.
#Trì Nghiêm Kỷ Mạt tình chưa dứt# Hot
#Trì Nghiêm phản hồi# Hot
“Thẩm Giai Nghiên bác sĩ gia truyền# Mới
#Ảnh sân bay chưa qua chỉnh sửa của Kỷ Mạt# Sôi
Một chiêu trò nhàm chán, chẳng qua là bức ảnh trong nhóm chat bị phát tán trắng trợn.
Vô số fan hâm mộ và người qua đường đều tham gia ship couple.
Nhân lúc đang hot, có cư dân mạng đào ra được cuộc tình thời niên thiếu của Trì Nghiêm và Kỷ Mạt.
Ngay sau đó, Trì Nghiêm đã trả lời một bình luận của Kỷ Mạt theo kiểu mơ hồ.
Fan couple mừng như điên.
Còn tôi, không danh không phận sánh bước bên Trì Nghiêm sáu năm, so như vậy ai mà không phải thốt lên “Lực sát thương của bạch nguyệt quang không ai sánh bằng”.
Về phần “Bác sĩ gia truyền” kia, đó là vì tôi thật sự không biết diễn.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-29.html.]
Trong thế giới thực, học y và làm bác sĩ là nghề nghiệp chính của tôi.
Tôi chỉ biết có thế, không cần phải diễn, vì chính tôi là như vậy.
Giờ đây nó lại bị người khác lôi ra để chế giễu.
Tôi lướt bình luận một lát rồi lấy đồ giao hôm qua chưa ăn từ trong tủ lạnh ra hâm nóng.
Vì đồ ăn giao tới đã quá muộn, cộng thêm việc gặp Trì Nghiêm đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của tôi.
Đồ ăn do Chu Hành Dã đặt, tôi không muốn lãng phí.
Tôi lấy cơm đã hâm nóng từ lò vi sóng ra, múc một muỗng.
Mãi cho đến khi tôi ngồi xuống, muỗng cơm mới vào miệng tôi.
Giọng tôi mơ hồ: “Lực sát thương của bạch nguyệt quang không ai sánh bằng.”
Đang ăn dở thì chị Vi, người đại diện của tôi gửi một loạt tin nhắn sang.
Tôi không trả lời, thế là chị ấy chuyển sang gọi điện khủng bố.
Cuộc gọi được kết nối, giọng nói cực kỳ có sức xuyên thấu của chị Vi truyền sang liên tục.
Cách cái màn hình vẫn có thể cảm nhận được sự gấp gáp của chị:
“Em dậy chưa? Có thấy những thứ trên hot search chưa?”
“Cãi nhau với Trì Nghiêm đúng không? Em đừng cáu kỉnh nữa, mau làm hòa đi, giải quyết chuyện này xong rồi nói.”
“Nếu không thì cả đời em sau này sẽ luôn bị mang tiếng với Trì Nghiêm đấy.”
Tôi để điện thoại sang một bên, ăn thêm một miếng rồi mới nói:
“Thôi ạ.”
Đầu bên kia im lặng hai giây rồi bùng nổ thêm một trận la hét dữ dội:
“Em lại diễn trò gì đấy? Ôi trời ơi.”
“Hợp đồng tháng này sắp đến hạn rồi, nếu em cứ như vậy thì dám chắc xếp hạng lại giảm mất thôi.”
Xếp hạng bị giảm đồng nghĩa với việc cấp bậc tài nguyên giảm sút toàn diện, phần chị nhận được sẽ ít hơn, bị bóc lột còn nặng hơn.
“Em sẽ không ký tiếp nữa đâu, vốn dĩ em đã không thích diễn xuất.”
“Chị Vi, em muốn rút lui khỏi giới giải trí, mong rằng sau này những nghệ sĩ chị dẫn dắt đều sẽ hot banh nhà lồng nhé.”
Chị Vi khuyên tôi hết nước hết cái:
“Thẩm Giai Nghiên, em hồ đồ quá, thằng này không được thì kiếm thằng khác, tổn thương em là lỗi của Trì Nghiêm, sau em lại gây khó dễ cho đồng tiền?”
“Em không diễn nữa thì định làm gì?”
Tôi ăn hết muỗng cơm cuối cùng rồi híp mặt cảm nhận ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, vui vẻ đung đưa chân:
“Em à, em muốn làm những việc mà em thật sự yêu thích.”
Ví dụ như sự nghiệp cứu người của em.
Ví dụ như Chu Hành Dã.
Ngành nguyên chủ học là ngành diễn xuất, ở thế giới này, tôi muốn tiếp tục làm bác sĩ thôi cũng quá cam go.
Nhưng mà, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể giúp những người muốn học y tiến thêm một bước.
Thêm một bước nữa, thử trèo lên đỉnh núi mà con người chưa từng đạt tới đi.
Chị Vi khăng khăng rằng đầu tôi bị lừa đá mất rồi, không thuyết phục tôi nổi, cuối cùng chỉ đành bảo tôi đừng hối hận là được.
Tôi đăng nhập Weibo, đăng một post như trút được gánh nặng:
[Cảm ơn mọi người đã ủng hộ để tôi có thể gắng gượng đi đến hôm nay.
Tôi sẽ rút khỏi giới giải trí, sau này sẽ không dấn thân vào những ngành liên quan nữa. Đây là quyết định của một mình tôi, không liên quan gì đến bất cứ ai. Cuối cùng, chúc mọi người luôn vui vẻ mỗi ngày.]