Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 27: Mùa Xuân Bất Tận
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:30:02
Lượt xem: 8
[FULL] Mùa Xuân Bất Tận
Tác giả: Trĩ Dao
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Công lược nam chính gần như thất bại, tôi khóc lóc thảm thiết.
Hệ thống bị tôi làm ồn đến đau cả CPU: [Mẹ nó đừng có khóc nữa, tôi xử hắn là được chứ gì.]
Sau này, nam chính hỏi tôi sao lại không thích hắn nữa.
Hệ thống giận giữ gào lên:
[Hắn không có vợ của mình à?]
[Bảo hắn cút đi.]
1
Sau khi nữ chính truyện ngược tỉnh ngộ, cô ấy đã lập tức bỏ chạy.
Thế giới tiểu thuyết hỗn loạn, tôi trở thành kẻ xui xẻo bị tóm vào để hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi đã cùng Trì Nghiêm vượt qua mọi tháng ngày khó khăn gian khổ, nhưng hắn chỉ đáp lại tôi bằng những câu trả lời mập mờ không rõ.
Ngay khi tôi tưởng chỉ cần kiễng chân lên là có thể thấy bình minh, thì bạch nguyệt quang xuất hiện khiến tôi trở nên lu mờ.
Tôi gọi ba cuộc điện thoại liền, nhưng từ đầu đến cuối, đầu dây bên kia vẫn cứ vang lên âm thanh báo bận.
Đầu đau nhức âm ỉ, tôi chống đầu, ngón tay vô tình chạm vào giao diện trò chuyện.
Trong nhóm chat, có người đăng một bức ảnh khiến cho bao kẻ đang “lặn” cũng phải ngoi lên.
Trong ảnh, Trì Nghiêm với dáng người cao ráo nổi bật, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên đang dịu dàng chăm chú nhìn về phía trước.
Cuối ánh nhìn đó, Kỷ Mạt đang được fan hâm mộ vây quanh, dường như cô ta không ngờ Trì Nghiêm sẽ đến nên đã ngẩn người nhìn hắn từ xa.
Mọi người khác trong ảnh đều trở nên mờ nhạt, chỉ ánh mắt nhìn nhau của hai người họ là trở nên rõ ràng.
Quả là tình cảm sâu nặng khiến người khác cảm động.
“Bỗng thấy Thẩm Giai Nghiên đáng thương thật, bao năm bên nhau không bằng một lần Kỷ Mạt xuất hiện.”
“Nói thật khi xưa, lúc Kỷ Mạt ra nước ngoài, cô ấy và Trì Nghiêm đã cãi nhau một trận rất xấu hổ. Lúc đó, mấy đứa tụi mình đều tưởng rằng hai người này sẽ cắt đứt quan hệ mãi mãi luôn, nhưng không ngờ, họ vẫn không thể quên nổi nhau.”
“Lực sát thương của bạch nguyệt quang không ai sánh bằng.”
Những người phía sau đều nhất trí mà đồng loạt copy paste câu “Lực sát thương của bạch nguyệt quang không ai sánh bằng.”
Tôi liếc nhìn cái bàn đầy thức ăn rồi cũng gửi câu nói đó theo họ.
Thoáng chốc cả nhóm im bặt.
Những món ăn này đều là món Trì Nghiêm thích, không sai vào đâu được.
Hôm nay là sinh nhật tôi, là một ngày đẹp.
2
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống vang lên inh ỏi.
Thanh tiến độ chinh phục đỏ như m.á.u đang rút xuống như bay.
90% rút còn 50%, rồi dừng lại ở 42%.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bản thân trong gương.
Sắc mặt tái nhợt, dù môi đã thoa son nhưng vẫn không thể nào giấu nổi sự hoảng hốt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-27-mua-xuan-bat-tan.html.]
"Xem thử Trì Nghiêm đang ở đâu? Tôi sẽ đi một chuyến."
Sau tiếng "bíp", giọng nói máy móc không hề có tí hơi người của hệ thống đột ngột cất lên một câu hỏi mang đầy ý mỉa mai:
[Trì Nghiêm đang đắm chìm ở chốn êm ả đấy, cô muốn đến thật à?]
Đó là giọng nói trong trẻo của một thiếu niên, tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh anh ấy đang chống cằm, nhàn nhã nhìn tôi như thể chẳng có việc gì rồi thốt lên câu hỏi như vậy.
Đôi khi hệ thống là con người, nhưng phần lớn thời gian sẽ là giọng nói máy móc.
Tôi thu lại suy nghĩ, nhẹ đáp: "Nếu không thì sao?"
Chẳng lẽ lại cứ ở nhà chờ chết.
Giọng thiếu niên bất mãn "chậc" lên một tiếng.
Tôi bung dù ra, bước vào màn mưa.
Tiếng mưa tí tách rơi xuống bên chân, làm ướt một mảng váy.
Dựa theo tuyến đường do hệ thống chỉ dẫn, cuối cùng tôi cũng tìm được Trì Nghiêm đang ở phòng bao của quán bar.
Hắn là người bảo rằng, do công việc bận rộn nên sẽ tìm tôi muộn hơn.
Nhưng giờ đây, Kỷ Mạt nói với hắn điều gì đó, còn Trì Nghiêm cúi đầu, lắng nghe rất chăm chú.
Mọi người tụ lại, dường như đang chơi trò gì đó trên bàn, tiếng cười vang lên tứ phía.
Tôi thấy Kỷ Mạt ngượng ngùng dời mắt đi.
Trì Nghiêm nắm cằm cô ta, mỉm cười rồi hôn xuống.
Tiếng cảnh báo dồn dập bên tai chói đến nỗi đầu óc tôi tức thì trở nên trống rỗng.
Tôi và Trì Nghiêm cũng từng hôn một lần, đó là cái chạm môi ngoài ý muốn.
Sắc mặt Trì Nghiêm lúc ấy tối sầm đến đáng sợ, hắn đập bể một đống đồ đạc trong phòng nghỉ.
Trước mặt tất cả mọi người trong đoàn phim, hắn đuổi tôi ra ngoài.
Ngày hôm sau trên một nền tảng nào đó đã có người ám chỉ tôi đê tiện ké fame.
“Đứng ngay cửa làm gì? Đi sang đó đi.” Hệ thống giục tôi.
Nói đến đây, giọng thiếu niên đó có thêm phần thích thú rất rõ ràng:
[Cô sang đó tát hắn đi, tôi tăng buff cho cô, đảm bảo sẽ làm hắn gào lên í ới.]
Ánh sáng trong phòng bỗng chớp tắt, có người kêu “ủa”, ngước mắt lên thì thấy tôi.
Gã ta cười mỉa: “Chị dâu, sao chị lại đến đây?”
Vừa nói xong, gã ta mới nhận ra điều gì đó không đúng liền tự tát vào miệng một phát.
Âm lượng gã ta không thấp, ngay tức thì nó đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Sắc mặt Trì Nghiêm hơi thay đổi, nụ cười trên mặt hắn biến mất hoàn toàn.
Hắn căng chặt cơ mặt, hàm dưới co chặt, trông có vẻ căng thẳng.
Tôi mỉm cười với hắn:
“Lâu quá không nghe điện thoại, tôi còn tưởng có chuyện rồi chứ.”
“Anh không sao là tốt rồi.”
Xung quanh im lặng trong phút chốc, Trì Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng sự căng thẳng.
Tôi giơ tay phẩy nước trên mép váy.
Đến gấp quá.
“Trì Nghiêm, phải chi anh nói anh không quên được tiểu thư Kỷ sớm tí là tốt rồi.”