Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:35
Lượt xem: 13

Tôi lắc đầu: “Không phải… Tớ chỉ cảm thấy dường như nước ở trong đầu ngày càng nhiều hơn rồi, sắp úng hết não tớ rồi.”

Hệ thống cười ngốc nghếch, ngượng ngùng nói: “Tớ lén nói cho cậu một bí mật nhé, thực ra là tớ có tên đó. Tên của tớ là Thiên Thành. Ký chủ bảo bối có thể gọi tớ là Thiên Thiên.”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi ngạc nhiên: “Vậy có phải cậu còn có một người bạn tên là Giai Ngẫu đúng không?”

“Sao cậu biết hay vậy? Nhưng cậu ấy mất tích rồi. Nhớ tới chuyện này tớ lại…”

Giang Vọng khẽ ho một tiếng, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi: “Hãy yên tâm đi, tôi nghĩ là hai cậu sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”

Tôi đầy mong chờ nhìn anh: “Sao anh biết được?”

“Do trực giác đó.”

Tôi tức giận: “Giang Vọng, có phải anh còn điều gì giấu em phải không?”

Ánh mắt của Giang Vọng d.a.o động: “À, đó là một câu chuyện rất dài.”

14

Tốt nghiệp năm đó, trên đường tôi và Giang Vọng đi chụp ảnh tốt nghiệp thì bắt gặp trùm trường đang được tỏ tình. Chính xác mà nói là cậu ta đang hùng hổ chặn đường một cô gái để yêu cầu cô ấy tỏ tình với cậu ta:

“Không phải là cậu muốn tỏ tình với tôi sao? Thư tỏ tình đâu? Tôi đã đợi cậu suốt cả một học kỳ rồi.”

Lúc mà chúng tôi đi ngang qua người bọn họ, thì một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ trên người của đàn em đó.

“Làm gì có đối tượng công lược nào không biết xấu hổ đến như vậy chứ. Đúng là mặt dày mà. Còn không biết xấu hổ hơn cả tên Giang gì đó nữa. Làm tức c.h.ế.t Thống Thống rồi.”

Là Thống Thống, không, là Thiên Thiên.

Ánh mắt tôi sáng lên, liên tục quay đầu nhìn lại.

Giang Vọng nhéo nhẹ vào gáy tôi, châm chọc nói: “Tính ra thì anh vẫn chưa nhận được thư tình của bạn gái mình. Dẫu sao thì bạn gái anh chỉ bận rộn viết thư tình cho người khác thôi.”

Anh kết luận: “Anh thật là đáng thương mà.”

Cổ tôi rất sợ nhột. Tôi đỏ mặt tía tai: “Giang Vọng, em cảm thấy bây giờ anh trở nên rất là…”

Giang Vọng tỏ ra chăm chú lắng nghe.

Tôi cố gắng nghĩ ra vài lời nói cay độc: “Càng ngày càng trở nên ngang ngược, càng ngày càng không biết xấu hổ.”

Giang Vọng tỏ vẻ khổ sở: “Tệ như vậy à, vậy thì phải làm gì đây?”

Tôi đỏ mặt, nhân cơ hội đó đưa ra điều kiện: “Vậy lần… Lần sau anh không được hôn cổ của em nữa. Mặc áo cao cổ vào mùa hè nóng lắm.”

“Anh hiểu rồi.” Giang Vọng nhướng mày: “Vậy là, có thể hôn ở chỗ khác sao?”

Tôi tức điên lên.

Thống Thống nói rất đúng, người này quả nhiên vẫn luôn không biết xấu hổ như vậy, làm cho mặt tôi đỏ bừng lên rồi.

Ngoại truyện của Giang Vọng - Tình cờ thành đôi.

1

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-25.html.]

Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nha thì Giang Vọng đã biết được, cô đến đây là để công lược mình.

Nguyên nhân không phải gì khác mà là do trước đó một tháng khi cô chưa xuất hiện, anh đã bị ràng buộc bởi một hệ thống. Hệ thống đó tự xưng mình họ Giai, là một hệ thống mai mối.

Nó lạnh lùng thông báo cho anh: “Ký chủ, hiện tại anh chỉ có một nhiệm vụ, đó là ‘phối hợp để chính mình bị công lược’.”

Giang Vọng cười khẩy một tiếng: “Không thành vấn đề, tôi sẽ phối hợp thật tốt.”

Khi đó, Giai vẫn chưa hiểu được tính cách của Giang Vọng. Nhưng ngay sau đó, nó đã chứng kiến cái gọi là ‘phối hợp’ mà Giang Vọng đã nói trước đó.

Giai yêu cầu anh phối hợp tình cờ gặp mặt thì anh liền đi đường vòng. Giai yêu cầu anh báo danh vào hội học sinh thì anh liền quay đầu tham gia vào câu lạc bộ.

Đây là đang thành thật để bản thân bị công lược sao? Đang đùa cái khỉ gì vậy?

Giang Vọng không thích bị người khác dắt mũi.

Đến nỗi thời gian thực hiện nhiệm vụ trôi qua được hơn nửa tháng, anh và Thẩm Nha vẫn chưa từng gặp mặt nhau.

Giai không còn cách nào, chỉ có thể nhẫn nhịn thừa nhận bản thân mình quá kém may mắn.

Mãi cho đến ngày hôm đó, trời xui đất khiến làm cho Giang Vọng không thể tránh khỏi cuộc gặp gỡ định mệnh. Anh nhìn thấy người được đưa đến để công lược mình trong truyền thuyết.

Lần đầu tiên gặp mặt, đối phương đã ngã sấp mặt trước mặt anh và bị gãy mất nửa cái răng cửa.

Giang Vọng không chút động lòng, thậm chí còn muốn bật cười. Nhưng khoảnh khắc nhìn Thẩm Nha ngước mặt lên với đôi mắt đẫm lệ thì Giang Vọng lại không thể cười nổi.

Anh “chậc” một tiếng, nói với Giai ở trong lòng: “Cũng đáng thương đấy chứ.”

Giai im lặng vài giây, nghiêm túc cảnh cáo: “Anh đừng có làm loạn nữa.”

“Tôi vẫn luôn phối hợp mà.” Giang Vọng mặt không đỏ, tim không nháo mà trả lời.

“Hơn nữa… Tôi cũng chưa từng được cô gái nào theo đuổi.”

2

Giang Vọng thừa nhận rằng lúc đầu anh thật sự có ý định trêu chọc. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nha bị cái hệ thống ngu ngốc kia điều khiển lung tung, loay hoay suốt cả một tháng trời mà ngay cả nhiệm vụ dễ nhất cũng chưa thể hoàn thành, khiến anh hình như có hơi đứng ngồi không yên.

Rỏ ràng… Anh đã nhường cô rất nhiều lần rồi.

Anh chỉ trích: “ Thiết lập độ khó cho cái nhiệm vụ này của các người rõ ràng là có vấn đề.”

Giai: “Ha… Anh giỏi thì đi mà làm đi.”

Giang Vọng lẩm bẩm: “Cậu nói đúng, tôi phải giúp cô ấy.”

Giai: “?”

3

Giang Vong bắt đầu phối hợp với Thẩm Nha hoàn thành một vài nhiệm vụ. Ban đầu, anh rất đắc ý: “Phải để cô ấy kiếm tiền để sửa lại cái răng cửa thôi. Dù sao thì con gái mà không có răng cửa thật sự rất tội nghiệp.”

Về sau bắt đầu bị Giai chế nhạo quá nhiều, đến mức anh thậm chí còn không thèm tìm lý do cho sự ngoan ngoãn phối hợp của mình nữa. Không sao cả, dù sao anh cũng là kiểu người không biết xấu hổ.

Loading...