Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:33
Lượt xem: 12

Sau khi ngồi xuống và uống một ngụm trà sữa, tôi lại càng trở nên căng thẳng.

Hệ thống ân cần an ủi tôi: “Hệ thống sẽ ngay lập tức mở một bản nhạc nền để giúp cậu xoa dịu tâm trạng.”

Còn Giang Vọng ở phía đối diện vẫn đang im lặng thêm đường vào cà phê. Khi thêm tới gói đường thứ tám, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên: “Thẩm Nha, thực ra…”

“Cải thảo nhỏ à~”

Giang Vọng ngừng lại.

“Trong ruộng vàng óng~”

Hắn bất đắc dĩ xoa trán: “Cậu tạm thời dừng hát nhạc lại đi, đừng phá hỏng bầu không khí.”

“À à… Hả?”

Tôi kinh ngạc khen ngợi: “Thống Thống à, chức năng mới của cậu phát huy hiệu quả nhanh thật.”

Giọng nói của hệ thống run rẩy: “Hệ thống… Chức năng mới của hệ thống vẫn còn chưa được khởi động mà.”

Tôi im lặng, hệ thống cũng im lặng.

Giang Vọng cố gắng thuyết phục chúng tôi: “... Tôi… Nếu tôi nói là vừa rồi tôi chỉ lỡ lời, các cậu có tin không?”

Tôi và hệ thống sợ hãi lắc đầu.

Hắn đưa tay lên môi, có vẻ không được tự nhiên: “Ý của tôi là… Thực ra tôi không hề mất bị trí nhớ.”

Tôi đang định nói gì đó thì hệ thống run rẩy lên tiếng: “Không hợp lý. Điểm thiện cảm của Giang Vọng vừa được cập nhật, chúng ta đều bị cậu ta lừa rồi.”

Giang Vọng ở trước mặt bỗng nhiên trở nên lờ mờ, tôi ôm lấy đầu.

“Thẩm Nha.” Vẻ mặt của Giang Vọng thay đổi.

Hệ thống cũng lo lắng hỏi: “Bảo bối, cậu sao vậy?”

Tôi hơi sợ hãi: “Đầu của tôi choáng váng quá. Không phải là do công lược thất bại nên sắp bị xóa sổ đó chứ?”

Hệ thống hoang mang lo sợ, nó vừa nói vừa khóc nức nở: “Không… Không phải chứ?”

Giang Vọng chạy đến đỡ lấy tôi, sắc mặt tối sầm lại: “Hệ thống ngu ngốc, các người đã làm gì Răng Cửa nhỏ vậy hả?”

“Chắc chắn là do cậu làm đó, hệ thống sẽ không làm như vậy đâu.”

Âm thanh cãi nhau của hai người họ ngày càng trở nên xa dần, ý thức của tôi cũng dần dần trở nên mơ hồ.

12

“Ngày xửa ngày xưa, có một nàng tiên cá bé nhỏ tội nghiệp. Cô ấy đem lòng yêu một chàng hoàng tử loài người m.á.u lạnh vô tình. “

Khi giọng kể buồn bã vang lên, dường như có ai đó đỡ tôi dậy và đổ thứ gì đó vào trong miệng của tôi.

Hơi đắng, hơi kỳ lạ, giống như là…

“Để có được một đôi chân xinh đẹp, cô ấy không ngần ngại đổi lấy lọ thuốc ma thuật từ chỗ của phù thủy… “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-24.html.]

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

“Đây chỉ là thuốc trị cảm cúm mà thôi, mau im miệng đi.”

Giọng nói như than như khóc dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục kiên trì kể hết câu chuyện: “Cô ấy không nhận được tình yêu của hoàng tử nên đã biến thành bọt biển, rồi sau đó dần tan biến vào biển khơi vô tận…”

Hình ảnh một con cá c.h.ế.t lật ngửa cả chiếc bụng trắng xuất hiện ở trong đầu khiến cho tôi sợ hãi mở mắt ra.

Đập vào tầm mắt tôi chính là Giang Vọng. Trên tay hắn còn đang cầm nửa lọ thuốc trị cảm cúm còn sót lại, trên mặt hiện rõ sự tĩnh mịch.

Những ký ức trước đó ùa về. Khi nhìn thấy một mảng trắng xóa ở xung quanh, trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ, hỏi một cách đáng thương: “Đây là không gian hệ thống trong truyền thuyết sao? Giang Vọng, cậu cũng bị xóa sổ rồi sao?”

Tôi nức nở một tiếng, trong lòng vô cùng áy náy.

“Đó là kiểu cốt truyện mà sau khi nữ chính công lược thất bại thì hệ thống cũng sẽ xóa sổ luôn cả nam chính.”

Hệ thống tức giận lớn tiếng phản bác: “Hệ thống chúng tớ sẽ không làm vậy đâu.”

Khóe miệng của Giang Vọng giật giật, tựa như muốn cười: “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Hắn nhéo má tôi: “Thẩm Nha, cậu chỉ bị say nắng mà thôi. Đây là phòng y tế.”

Tôi càng trở nên mơ hồ hơn: “Say nắng hả?”

Hệ thống buồn bã: “Ký chủ cục cưng~ Nếu cậu còn không chịu tỉnh lại thì bí mật của chúng ta sẽ bị Giang Vọng lật tung lên hết đó.”

Tôi phải mất một lúc mới phản ứng lại, do dự nhìn Giang Vọng: “Cậu… Cậu biết hết tất cả rồi hả?”

“Tôi vẫn luôn biết rất rõ.” Giang Vọng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi: “Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của cậu với hệ thống rồi.”

Tôi nhớ lại điểm thiện cảm của hắn vẫn luôn duy trì ở mức bằng 0, ánh mắt đỏ lên, thất vọng lẩm bẩm: “Vậy có phải cậu… Rất ghét tớ không?”

“Đây là điều mà cậu lo lắng sao?” Ánh mắt của hắn trở nên vô cùng dịu dàng.

“Thẩm Nha. Tôi rất thích em.”

“Điểm thiện cảm của cả hai bên đạt mức 100. Nhiệm vụ ‘mảnh ghép hoàn hảo’ đã được hoàn thành.

13

Hệ thống nói với tôi, thực ra nó là hệ thống mai mối. Ý nghĩa duy nhất để nó tồn tại là để kết nối những người có tình cảm với nhau, để họ có thể trở thành một đôi.

Khi nó nói xong những lời này, trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh một người que thở hổn hển xách theo hành lý. Nó đến tìm tôi để nói lời chào tạm biệt: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, hôm nay hệ thống phải rời đi rồi.”

Người que đặt hành lý xuống, ngồi trên mặt đất thở hổn hển: “Đúng rồi. Phần thưởng của nhiệm vụ còn chưa được phân phát, cậu muốn thực hiện điều ước gì thế?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi xoay người lại hỏi Giang Vọng: “Anh có điều ước gì không?”

Giang Vọng lắc đầu, dường như anh đã đoán ra được gì đó nên nhìn tôi với ánh mắt đầy khích lệ.

Tôi quyết định: “Hệ thống, tớ tặng điều ước này cho cậu đó. Không phải cậu luôn muốn được trải nghiệm cảm giác làm con người sao?”

“Cậu nói thật sao? Đây là lần đầu tiên tớ nhận được quà đó.” Người que nhảy múa trong đầu của tôi, với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Tôi vội vàng an ủi: “Đừng khóc mà.”

Nước mắt của hệ thống rơi mãi không ngừng: “Huhuhu, ký chủ bảo bối thật tốt bụng, thật dịu dàng.”

Loading...