Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:32
Lượt xem: 8
Giang Vọng lại đột nhiên đưa tay đỡ trán, chậm rãi nói: “Không biết vì sao nhưng tôi cảm thấy những câu này rất quen tai. Không phải là tôi đã từng trải qua…”
Hệ thống vô cùng lo lắng: “Tiêu rồi! Không phải là cậu ta sắp nhớ lại rồi đó chứ?”
Tôi hoảng hốt, lo lắng rằng Giang Vọng sẽ nhớ lại nên vội vàng nắm lấy tay hắn: “Đau đầu thì đừng có suy nghĩ thêm nữa. Ý của tớ là, thực ra tớ rất thích cậu bám người người như vậy đấy.”
Tôi mơ hồ cảm thấy khỏe miệng của hắn hơi nhếch lên, nhưng khi dụi mắt nhìn lại một lần nữa thì lại không nhìn thấy chút ý cười nào. Thật kỳ lạ, có lẽ chỉ là ảo giác.
Để nhanh chóng thoát khỏi chủ đề này, tôi quyết định mở khóa nhiệm vụ tiếp theo: “Thống Thống, nhiệm vụ tiếp theo là gì vậy?”
“Hmm, để hệ thống xem thử…”
“Nhiệm vụ tiếp theo là cùng Giang Vọng xem một bộ phim hành động lãng mạn nào đó đi.”
10
Giang Vọng sững sờ trong chốc lát, lòng bàn tay dần nóng lên. Hắn không được tự nhiên mà quay mặt đi rồi thấp giọng lẩm bẩm: “Nhanh đến vậy sao?”
Tôi mơ hồ nghe thấy hắn nói gì đó nên tò mò ngó đầu qua: “Cậu vừa nói gì vậy?”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh: “Tớ có nói gì đâu, cậu nghe nhầm rồi.”
Tôi lại ngạc nhiên: “Mặt của cậu sao lại đỏ thế?”
Hắn đẩy mặt tôi ra, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Do nóng quá thôi.”
Tôi không nghĩ gì nhiều: “Vậy chúng ta đi xem phim đi. Ở đó có máy lạnh nên rất mát mẻ.”
“Đợi đã.” Giang Vọng trầm giọng ngăn lại.
Vẻ mặt của hắn hơi phức tạp, mở miệng nói: “Thẩm Nha, có phải chúng ta tiến triển có hơi nhanh không?”
Hắn khẽ ho một tiếng: “Cậu có muốn… Muốn suy nghĩ lại không? Tình cờ có một bộ phim hành động lãng mạn đang được chiếu, cậu có muốn xem không…”
Tôi ngẩng đầu lên khỏi ứng dụng đặt vé xem phim Meituan, khó hiểu hỏi: “Tiến triển quá nhanh sao? “
Giang Vọng: “...”
Chẳng lẽ là vì muốn ngăn chặn những hành vi đụng chạm thân thế cho nên số lượng nhiệm vụ cần hoàn thành đã bị giới hạn lại sao?
Tôi quyết định sửa lời: “Vậy thì chúng ta đổi…”
“Vẫn nên là hôm nay đi.” Giang Vọng nhếch môi, nở một nụ cười hơi gượng gạo: “Hôm nay tôi rất… Rất muốn xem phim.”
Tôi luôn cảm thấy Giang Vọng hôm nay có gì đó rất lạ, nhưng vì để hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng vẫn lựa chọn xem một bộ phim tình cảm.
Hệ thống vẫn đang nghi ngờ: “Điểm thiện cảm của cậu ta không tăng, tôi luôn cảm thấy cậu ta hình như không được thật lòng…”
“Điểm thiện cảm +15”
Hệ thống không nói gì nữa.
Nội dung của bộ phim nói về một chàng trai ngây thơ bị một cô gái xấu xa lừa dối tình cảm, bạc tình bạc nghĩa. Càng xem càng thấy quen quen.
“Khởi đầu của chúng ta hóa ra chỉ là một trò lừa đảo…”
Cái kết của bộ phim là nam chính nhảy xuống vực với ánh mắt vô cùng đau khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-23.html.]
“Thật đáng thương!”
“Nữ chính thật xấu xa. Lừa gạt tình cảm của người khác sẽ bị trời đánh.” Hệ thống cảm động đến mức khóc huhu.
Không biết có phải trong lòng có tật giật mình hay không nhưng tôi luôn nghi ngờ nó đang ám chỉ chính bản thân tôi.
“Giang Vọng, nếu như có người nói dối cậu thì cậu sẽ làm sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi mà không dám nhìn hắn.
Giang Vọng không biết vì sao mà dường như cũng hơi phân tâm. Hắn đưa tay ra muốn lấy bỏng ngô nhưng lại lấy trượt.
“Con người đôi khi sẽ bị ép phải nói ra những lời nói dối thiện ý.” Hắn nói một cách khô khan.
“Nhưng tôi thấy chỉ cần không gây ra lỗi lầm gì quá lớn thì vẫn có thể tha thứ được. Đúng không?” Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt hơi lơ đãng.
Tôi chột dạ cắn chặt ống hút, liên tục gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên rồi.”
“Nhưng… Cứ như vậy thì cũng không phải là cách.”
Buổi tối, lúc nằm trên giường, lòng tôi chất chứa rất nhiều tâm sự.
“Hệ thống, cậu có cách nào khiến cho Giang Vọng khôi phục lại ký ức không?”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi buồn bã nói: “Tớ… Tớ không muốn tiếp tục lừa dối cậu ấy.”
Hệ thống buồn rầu: “Tớ cũng không biết phải làm sao… Tối nay lúc quay về trụ sở chính thì tớ sẽ tìm cách nào đó vậy.”
Suốt cả đêm đó, hệ thống không hề quay lại.
Tôi cứ trằn trọc, lúc thì nhớ đến nội dung của bộ phim buổi sáng, lúc thì nhớ đến Giang Vọng hiện tại đã không còn ký ức gì nhiều, khiến tôi không kìm được mà rơi những giọt nước mắt áy náy.
Cuối cùng, tôi không thể chịu được sự giày vò của lương tâm nên đã gửi cho Giang Vọng một tin nhắn Wechat.
“Ngày mai, tớ muốn nói cho cậu nghe một bí mật.”
Giang Vọng dường như vẫn chưa ngủ : “Được. Tôi cũng có điều muốn nói.”
Còn có chuyện gì đáng sợ hơn lời nói dối khủng khiếp mà tôi đã tự mình bày ra chứ? Tôi thở dài, chui vào trong chăn.
Tôi thật đáng c.h.ế.t mà.
11
Ngày hôm sau, tôi bị hệ thống đánh thức.
“Ngày hôm qua lúc tớ đến trụ sở chính, tớ đã được nâng cấp lên một bậc, cũng đã cài đặt được chức năng mới.”
Nó kiêu ngạo tuyên bố: “Đến lúc đó, ký chủ bảo bối chỉ lần ra lệnh một tiếng, tớ sẽ khôi phục trở lại ký ức của Giang Vọng. Hoặc đơn giản là xóa sạch sẽ toàn bộ ký ức của cậu ta một lần nữa.”
Nó suy nghĩ một lúc rồi không được tự tin mà nói thêm: “Nếu thực sự không được… Thì xóa ký ức của cậu cũng được.”
Không biết vì sao, nhưng tôi lại càng lo lắng hơn.
Lúc gặp mặt Giang Vọng, hắn ngạc nhiên quan sát tôi: “Mặc nhiều như vậy, không thấy nóng sao?”
Hệ thống hét lên: “Ký chủ bảo bối, đừng nghe lời cậu ta nói, mặc nhiều vào để chịu đòn tốt hơn.”
Tôi gật đầu lia lịa, bướng bỉnh quấn chặt chiếc áo khoác bông quanh người dưới cái nhìn ngạc nhiên của người đi đường.
Giang Vọng mở miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.