Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:28
Lượt xem: 12
Tôi tò mò hỏi: “Hiểu ra cái gì chứ?”
Hệ thống phân tích một cách rõ ràng mạch lạc: “Chắc chắn chúng ta đã đi sai hướng rồi! Tớ vừa mới kiểm tra hồ sơ, sinh nhật của trùm trường chỉ cách sinh nhật của cậu có 3 ngày, còn sinh nhật của Giang Vọng lại cách tới vài tháng lận. Chúng ta không thể bỏ cái gần để tìm cái xa, vì thế chúng ta phải đổi sang theo đuổi trùm trường.”
6
Chiếc bút của Giang Vọng kéo xẹt một tiếng vẽ ra một đường thật đậm ở trên giấy.
Tôi lúc này đã sáng suốt hơn hẳn, không đợi hệ thống nhắc nhở mà đã chu đáo giúp đỡ hắn: “Đây đây, tớ có giấy nháp mới này.”
Giang Vọng không nhận lấy tờ giấy nháp.
Tôi hơi nghi hoặc đẩy tờ giấy nháp qua nhưng lại không cẩn thận làm rớt chiếc bút của hắn.
Tôi “a” một tiếng, nhưng Giang Vọng lại không thèm nhìn.
“Thẩm Nha.” Hắn nắm chặt lấy nắp bút còn sót lại rồi đột nhiên mở miệng: “Gần đây tôi đọc được một bài luận văn.”
“Bài luận văn gì cơ?” Tôi gãi đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến cây bút đã lăn đến chân bàn bên cạnh.
“Trong đó nói rằng, nghiên cứu cho thấy những người tóc đỏ…” Giang Vọng dừng lại một chút, sau đó lại tỏ ra vô cùng chắc chắn mà nói: “Khắc vợ.”
Tôi ngạc nhiên: “Thật như vậy sao?”
Giang Vọng bình tĩnh chậm rãi gật đầu.
Tôi trố mắt nhìn, còn hệ thống thì bị dọa cho nhảy dựng lên. Nó hoảng sợ hét lớn: “Khắc vợ sao? Thế thì không được!”
“Chuồn thôi chuồn thôi.”
Tôi chọc chọc khuỷu tay của Giang Vọng, thăm dò hỏi: “Cậu có biết tên trùm trường đó không? Màu tóc của cậu ta…”
Giang Vọng nhớ lại: “Hình như là hơi đỏ.”
Hắn đột nhiên mỉm cười: “Tôi chỉ nói đùa thôi, cậu đừng để bụng.”
Tôi do dự tự hỏi trong đầu: “Thống Thống, tớ hơi sợ hãi nên chúng ta có thể đừng đổi người được không?”
Hệ thống cũng lo lắng: “Thông tin này rất quan trọng. Vì sự an toàn của ký chủ, hệ thống phải lập ra một kế hoạch công lược mới.”
Sau khi nói xong thì nó lập tức trở nên im lặng
Tôi vẫn còn đang ngơ ngác thì Giang Vọng đã nhặt bút lên đặt vào tay của tôi: “Nghe giảng cho đàng hoàng vào.”
Tôi vừa ghi chép vừa sợ hãi trong lòng. May mà có Giang Vọng nhắc nhở, người này thật là tử tế.
Trước giờ tự học, hệ thống quay trở lại rồi. Nó vui vẻ mang đến cho tôi một tin vui: “Ký chủ bảo bối, tin vui lớn đây. Tớ phát hiện tên trùm trường đã nhuộm tóc trở lại rồi. Bây giờ tóc của cậu ta đen bóng, rất thích hợp để làm vợ của cậu ta đó nha.”
Tôi: “À.”
Nó cao hứng tiếp tục lải nhải về việc thay đổi đối tượng công lược, nhưng không biết tại sao tôi lại hơi do dự.
“Tớ cảm thấy… Đột nhiên đổi người như vậy, không tốt lắm thì phải?” Tôi nhỏ giọng nói.
Hệ thống khó hiểu: “Cưng à, cậu không muốn nhận phần thưởng của nhiệm vụ sao?”
Tôi càng không lên tiếng thì hệ thống lại càng phấn khích: “Mau đến xem kế hoạch công lược mới vô cùng hoàn hảo này của hệ thống đi này. Chúng ta sẽ bắt đầu từ việc viết cho trùm trường một bức thư tình.”
Nó còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Đây là phòng tự học trống mà tớ đã đặc biệt lựa chọn cho cậu, sẽ không có ai đến đây đâu nên việc viết thư tình sẽ vô cùng hiệu quả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-21.html.]
Nó vừa dứt lời thì Giang Vọng đã mang cặp sách bước vào.
Trong lòng tôi hơi hoảng hốt, tay run run khiến cho chiếc bút lăn tới chân hắn.
Giang Vọng nhặt chiếc bút rồi đặt lên bàn cho tôi, nhưng sau đó lại không rời đi. Ánh mắt của hắn rơi vào bức thư tình trên bàn, cười khẩy một tiếng đầy tức giận.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Đang viết thư tình cho người khác sao?”
Tôi chột dạ che tên của trùm trường lại.
Hắn cúi mặt nhìn xuống những nét chữ nguệch ngoạc của tôi rồi nhướng mày.
“Răng Cửa nhỏ, cái hệ thống nhỏ bé trong đầu của cậu dạy cậu bỏ cuộc giữa chừng như này sao?”
7
Giống như có một tiếng sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu tôi.
Chuyện gì thế này? Tôi suýt nữa thì bật ngửa khỏi ghế.
“Chắc… Chắc là hệ thống xuất hiện bug rồi.”
Hệ thống cũng hoảng hốt, nó run rẩy lật từng trang sách: “Đợi… Đợi tớ kiểm tra lại hướng dẫn vận hành hệ thống đã.”
“Đây rồi. Đừng… Đừng sợ hãi, tớ sẽ xóa đi ký ức của cậu ta ngay lập tức.”
“Ký ức của đối phương đang bị xóa.”
“Cảnh báo! Xóa ký ức thất bại.”
“Cảnh báo! Xóa ký ức thất bại.”
Sau hàng loạt âm thanh cảnh báo, hệ thống khóc òa lên: “Không được rồi. Chẳng lẽ nam chính mang theo bàn tay vàng, trọng sinh trở lại để tìm chúng ta trả thù sao? Ký chủ bảo bối, hai chúng ta gặp phải đại họa rồi.”
Tôi sợ hãi vội vàng cầm lấy cặp sách, luống cuống định bỏ chạy: “Tớ vừa nhớ ra còn có một tiết học khác…”
Vừa chạy được vài bước thì chiếc mũ ở phía sau đã bị túm lại: “Chạy gì chứ?”
Tôi buộc phải quay đầu lại, miệng thì lắp bắp cầu xin: “Xin xin xin lỗi cậu, là do chúng tớ có mắt mà không thấy Thái Sơn, chúng tớ sẽ lập tức đổi…”
Nhưng Giang Vọng lại khư khư giữ chặt tôi lại: “Ai cho phép cậu đổi người hả?”
Sao lại có kiểu ép buộc người khác như thế này? Tôi sợ đến mức bật khóc.
Ánh mặt của hắn hơi tối lại: “Thẩm Nha, có cần tôi giúp cậu không?”
Tôi ngơ ngác nhìn vào yết hầu của hắn, lắp bắp nói: “Giúp… Giúp tớ chuyện gì chứ?”
Hắn chậm rãi mở miệng: “Không phải là cậu đang công lược tôi sao?”
“Đúng… Đúng vậy.”
“Hệ thống yêu cầu cậu làm gì với tôi?” Hắn nhướng mày một cách xấu xa, sau đó bất ngờ tiến lại gần tôi.
“Hẹn hò, hôn, hay là…”
Trong đôi mắt của hắn phản chiếu hình bóng nhỏ bé của tôi, khiến cho tôi sợ hãi mà va vào cái bàn phía sau.
Tiếng “rầm” vang lên, Giang Vọng vui vẻ kéo dài giọng nói: “Hay càng quá đáng hơn là…”