Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:26
Lượt xem: 13
Giang Vọng giống như bị đau răng mà hít một hơi lạnh.
“Anh Vọng, nhanh tiếp tục đi!” Những người khác phấn khích thúc giục.
Lúc này hắn mới miễn cưỡng cầm kịch bản lên, nghiến răng nghiến lợi thốt ra những lời thoại một cách vô cảm: “Tất nhiên em là bảo bối yêu dấu của tôi rồi.”
Cùng với tiếng nhắc nhở ‘nhiệm vụ hoàn thành’ vang lên, là tiếng cười điên cuồng của mọi người trong phòng riêng.
Mọi người buồn nôn đến mức phải xoa xoa cánh tay, nhịn cười nhìn hắn: “Anh Vọng, anh thật là sến súa mà.”
“Quả nhiên dù có đẹp trai đến đâu, nói ra những lời như vậy thì cũng…”
Khuôn mặt Giang Vọng thờ ơ lẩm bẩm: “Không sao đâu, dù sao thì tôi cũng không biết xấu hổ.”
Tâm trạng của hắn có vẻ không tốt.
Hệ thống kịp thời xuất hiện.
“Có nhiệm vụ mới đây! Yêu cầu của nhiệm vụ là: Tận dụng cơ hội, an ủi Giang Vọng.”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Giang Vọng cụp mắt, bắt đầu nghịch cái bật lửa như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Tôi nhanh chóng mò đến gần hắn trong bóng tối mờ mịt rồi vụng về an ủi: “Đừng lo lắng mà, dù cậu có không biết xấu hổ thì mọi người… Tớ cũng sẽ không chê cậu đâu.”
Giang Vọng nghẹn lại, dường như càng khó chịu hơn. Hắn búng trán tôi một cái, vừa cười vừa mắng: “Đúng là nhóc vô ơn mà.”
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Tôi không hiểu gì mà che trán.
Hệ thống phẫn nộ hét lên: “Cậu ta dám tấn công thân thể. Đây là đối tượng khó công lược nhất mà tớ từng gặp qua đó.”
Tôi tò mò: “Cậu đã từng ký chủ với rất nhiều người sao?”
Hệ thống nghi hoặc vài giây, sau đó giọng nói đột nhiên lớn lên: “Chuyện này… Chuyện này là đương nhiên rồi. Tớ đã từng ký chủ với hàng trăm người, kinh nghiệm rất phong phú. Sau này cậu nghe theo lời khuyên của tớ đi, chắc chắn sẽ không sai đâu.”
Tôi hơi ngưỡng mộ: “Wow!”
Nhưng nó lại nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, đó đều là những thành tựu huy hoàng trong quá khứ thôi.”
“Ơ, có chuyện gì vậy?”
Nó kêu lên một tiếng, tôi mới nhận ra là Giang Vọng đã đứng dậy và bước ra khỏi phòng riêng.
Một chị gái xinh đẹp theo sát phía sau, cùng hắn đi ra ngoài.
Hệ thống hoảng hốt: “Chắc chắn là đi tỏ tình. Chúng ta cũng đi theo đi, không thể để người khác nhanh chân giành cơ hội trước được.”
5
Tôi hoảng hốt, vội vàng đi theo hắn. Nhưng sau khi nhìn xung quanh hành lang, tôi lại không nhìn thấy bất kỳ ai cả.
Trong lúc tôi đang bối rối thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau.
“Đi vệ sinh mà cũng đi theo à?”
Tôi quay lại thì nhìn thấy Giang Vọng đang dựa vào tường với vẻ mặt bất đắc dĩ, dường như không biết nên làm gì với tôi bây giờ.
“Sao lại đeo bám người khác thế này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-20.html.]
Tôi lắp bắp nói: “Tớ… Tớ sợ cậu lạc đường.”
Sợ hắn không tin nên tôi vội vàng quay người lại dẫn đường cho hắn.
Vừa đi được hai bước, Giang Vọng ở phía sau lại cười nói: “Đi ngược hướng rồi.”
Lúc này tôi mới nhận ra… Chính bản thân tôi mới là người bị lạc đường. Tôi mặt dày quay lại bên cạnh hắn rồi ngước mặt lên nhìn hắn: “Thực ra, lúc nãy tớ chỉ muốn thử cậu mà thôi.”
Giang Vọng nhướng mày.
Dáng người cao lớn của hắn khiến tôi không có chút khí thế nào. Tôi lén lút nhón chân lên, chột dạ mà nhấn mạnh: “Thật đó.”
Không biết tại sao hắn lại bật cười sau đó đưa tôi trở lại phòng bao.
“Anh Vọng, sao anh đi lâu vậy?” Vừa ngồi xuống thì người bên cạnh lập tức hỏi hắn.
Giang Vọng nghiêm túc đáp: “Bị lạc đường. May mà có người tốt bụng đến đón tôi.”
Tôi xấu hổ cúi đầu, đến tối còn nằm mơ thấy mình đang ở lâu đài Disney.
Có lẽ là trong mơ quá mệt mỏi nên khiến tôi hơi ngủ gà ngủ gật trong lớp học vào ngày hôm sau.
Hệ thống ở trong đầu của tôi cứ lẩm bẩm không ngừng: “Bất hợp lý, tớ luôn cảm thấy Giang Vọng có gì đó bất hợp lý.”
Giang Vọng ở bên cạnh cứng đờ người.
Tôi ngáp một hơi dài: “Sao lại không hợp lý?”
Nó tức giận: “Sao những nhiệm vụ được đưa ra toàn là do cậu ta chủ động hoàn thành thế này?”
“Đây rốt cuộc là ai đang công lược ai vậy?” Hệ thống nói ra những lời này khiến cho tôi tỉnh táo hơn một chút, cũng cảm thấy hình như có gì đó không hợp lý.
“Vậy tớ nên làm gì bây giờ?” Tôi khiêm tốn xin ý kiến.
Giọng nói của hệ thống vang vọng: “Ký chủ, cậu phải vùng lên lật đổ cậu ta.”
“Ừ.” Tôi được cổ vũ, nặng nề gật đầu.
Đột nhiên Giang Vọng cười nhẹ một tiếng.
Tôi quay đầu nhìn thì thấy hắn đang gật đầu một cách nghiêm túc: “Khi nãy giáo viên nói rất đúng, có ước mơ thực sự rất tuyệt vời.”
Hệ thống “phù” một tiếng, vạch trần hắn: “Rõ ràng khi nãy cậu ta không hề nghe giảng bài mà còn giả vờ giả vịt.”
Nhưng tôi lại không để ý, nóng lòng hỏi: “Biểu hiện ngày hôm qua của tớ tốt đến như vậy, cậu nghĩ hôm nay điểm thiện cảm có tăng lên không?”
Hệ thống nhìn tôi một hồi lâu mới lên tiếng, khi nó nói chuyện cũng mang theo một chút giọng mũi nhưng nó không khóc.
“Tại… Tại sao vẫn là 0 chứ?”
Nó thở dài: “Nếu sớm biết được như vậy thì đã chọn cái tên trùm trường kia rồi, tên tóc đỏ đó nhìn ngốc ngốc nhưng trông có vẻ rất dễ lừa.”
Quyển sách bị Giang Vọng bóp nát đến mức bắt đầu xuất hiện nếp gấp. Hắn hắng giọng nói: “Thẩm Nha, tôi cảm thấy những lời cô giáo vừa nói rất đúng, sự thông minh của con người nằm ở chỗ không bỏ cái gần để tìm cái xa. Cậu nghĩ sao?”
Tôi không dám để lộ sự thật rằng bản thân không hề nghe giảng nên vội vàng gật đầu.
Hệ thống “a” một tiếng, trầm tư nói: “Có đạo lý, Thống Thống đã hiểu ra rồi.”
Giang Vọng xoay xoay cái bút rồi viết vài chữ vào trong sách, trông có vẻ như tâm trạng đang rất tốt.