Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:28:57
Lượt xem: 67
“Ai sắp đến vậy ạ?”
“Mày hỏi kỳ cục chưa! Mẹ mua váy cho mày, lẽ nào lại mua sai à?”
Trước đây, chắc chắn tôi sẽ bị mẹ nắm thóp. Nhưng vừa mới mất đi một cơ hội cực kỳ quan trọng trong đời, những lời thao túng của mẹ giờ chẳng còn khiến tôi thấy tội lỗi chút nào.
“Con biết rồi.”
Tôi xách túi lên phòng.
Là một chiếc váy liền màu xanh nhạt.
“Dù ngày mai có chuyện gì, cậu cũng sẽ giúp tôi chứ?”
Tôi thì thầm hỏi hệ thống.
[Hệ thống này ngoài mê truyện teen còn thích đọc kiếm hiệp, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, ai dám bắt nạt kí chủ của tôi, ắt phải bị trừng trị!]
Tối hôm sau, bố tôi dẫn về một người đàn ông.
Vừa bước vào nhà, ông ta đã nheo mắt nhìn tôi dò xét.
Mẹ tôi cười tươi rói, nhưng bàn tay đặt lên vai tôi cứ xiết chặt lại.
“Con gái à, ngồi cạnh chú Lưu đi.”
Mẹ luôn nghiêm khắc với tôi, nhưng hôm nay lại rót cho tôi nửa ly rượu trắng.
“Nghe lời, kính chú Lưu một ly. Công việc của bố sau này còn phải nhờ cậy chú Lưu nhiều.”
Bố tôi ngồi đối diện, cười nịnh như chó con:
“Chủ tịch Lưu, con bé nhà tôi còn trẻ, tửu lượng kém, nếu lát nữa có gì thất thố, mong anh đừng để bụng!”
Tôi nghe lời bố đầy ẩn ý, lòng càng thêm khó chịu.
Khi đang cầm ly rượu, bối rối không biết phải làm gì, hệ thống đột nhiên thức dậy:
[Xin lỗi, vừa thay ca cho đồng nghiệp. Tư liệu tôi đã điều tra từ hôm qua rồi, người này là Lưu Hải Phong, có qua lại với cha của Tống Phàn. Cô hãy làm theo chỉ dẫn của tôi...]
Vừa lúc tôi cầm điện thoại lên, Tống Phàn gọi đến.
[Bật loa ngoài!]
Tôi lập tức nhấn vào màn hình.
Sắc mặt mẹ tối sầm, định đưa tay giật lấy điện thoại, nhưng giọng uể oải của Tống Phàn vang lên:
“Tốt nghiệp rồi mà còn bận làm bài à? Một cái tin nhắn cũng không gửi nổi sao?”
Tôi giữ chặt điện thoại trong tay:
“Tống Phàn, nhà em đang có việc.”
Lưu Hải Phong nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của tôi, cau mày nghi ngờ.
“Sao vậy, hẹn hò bị gia đình phát hiện à? Thế chẳng phải đúng dịp ra mắt rồi sao?”
Bố mẹ tôi lập tức nổi giận.
“Chủ tịch Lưu, con gái tôi ngoan lắm, đây chắc chắn là hiểu lầm!”
“Trần Ân Duyệt, tao thấy mày sung sướng quá rồi!”
Tôi không thèm để ý đến họ, quay sang nói với Lưu Hải Phong:
“Chú Lưu, đây là Tống Phàn, bạn trai của cháu."
“Chúng cháu tình cảm sâu đậm, chỉ cần không liên lạc một lát là nhớ đến phát điên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-2.html.]
Bên kia điện thoại vang lên một câu ngắn gọn: “Đợi tôi.”
Trong lúc tôi nói chuyện, hệ thống đã dùng điện thoại của tôi để chia sẻ vị trí, thậm chí còn gửi kèm số nhà.
Bố mẹ tôi một người thì mắng không ngừng, người kia thì xin lỗi lia lịa, nhưng trong mắt Lưu Hải Phong đã không còn chút tà ý nào nữa.
“Gửi lời hỏi thăm đến cậu ấy giúp tôi.”
Ông ta để lại một tấm danh thiếp rồi đứng dậy rời đi.
Bố mẹ tôi lúc trước còn vừa hoảng vừa tức, nhưng khi nhìn thấy tấm danh thiếp ông ta để lại, bỗng nhiên bình tĩnh lại.
“Duyệt Duyệt, bạn trai con có gia thế gì vậy?”
“Vừa nãy con nói cậu ta tên là gì ấy nhỉ?”
Hệ thống cung cấp gia thế của Tống Phàn:
[Tống Phàn là con riêng của tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị, Tống Khải Đông.]
[Con chính thất đã qua đời cách đây nửa năm, nên Tống lão gia hiện rất cưng chiều Tống Phàn. ]
[Trong giới ai cũng biết cậu ta là người thừa kế tương lai của Tống Thị. ]
[Tuy nhiên, Tống Phàn rất ghét thân phận con riêng của mình, không muốn nhận bất cứ sự bù đắp nào từ Tống Khải Đông.]
“Hai người mải mắng con, có nghe rõ đâu, giờ lại hỏi cái gì?”
Lần trước bày biện một bàn đầy thức ăn là để làm hại tôi không thể dự thi, lần này lại muốn đem tôi gán cho Lưu Hải Phong.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi – đứa con ruột của họ – có vẻ còn không bằng một đứa con riêng.
Mẹ tôi mím môi, có vẻ lại sắp mắng, nhưng bị bố tôi kịp thời ngăn lại.
“Bàn thức ăn này chưa đụng đũa, đúng lúc mời bạn trai con đến nhà ăn bữa cơm nhé?”
Bố vừa dứt lời, cửa lớn liền vang lên vài tiếng động mạnh.
[Nam chính xuất hiện!]
Hệ thống tự động phát nhạc nền của Tề Thiên Đại Thánh.
Điện thoại vẫn chưa tắt máy.
Tôi vội vàng nói: “Tống Phàn, em không sao, em ra mở cửa cho anh đây.”
Vừa thấy tôi, Tống Phàn lập tức kéo vào lòng.
Hắn mặc một chiếc áo ba lỗ đen, làn da màu đồng của hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng trên cơ n.g.ự.c rắn chắc.
Cùng với nhịp tim mạnh mẽ bên tai, tôi bỗng nhiên cũng thấy nóng bừng lên.
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào hình xăm trên cánh tay của hắn, mặt liền ngẩn ra.
Bố tôi thì giữ được bình tĩnh hơn, cười cười tiến lên mời thuốc.
Tống Phàn ánh mắt sắc bén, vốn đã có vẻ ngoài dữ dằn, chỉ liếc qua một cái, nụ cười trên mặt bố tôi liền đông cứng lại.
“Sẽ không có lần sau.”
3
Hắn đưa tôi về chỗ ở của mình. Đó là một căn hộ một phòng ngủ đơn giản, nội thất có phần cũ kỹ. Điểm trang trí duy nhất là tấm vải bọc màu xám trải trên ghế sofa. Tôi chậm rãi bước vào trong, nhưng bỗng bị một lực mạnh kéo lại. Hắn ép tôi vào tủ giày:
"Em giỏi thật đấy, mới ngày thứ hai bên nhau đã khiến tôi vượt hai cái đèn đỏ."
[Muốn khiến đàn ông phải mê mẩn thật ra rất đơn giản, đây là cơ hội tốt, hãy nắm bắt!]
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, lại ép sát vào n.g.ự.c hắn, lắng nghe nhịp tim... có vẻ như nó đập nhanh hơn.