Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:24
Lượt xem: 15

Sau đó, cho dù tôi có hỏi như thế nào thì nó cũng không trả lời lại, chỉ lầm lì khóc sướt mướt trong đầu tôi suốt cả ngày.

Trong lòng tôi như có ngàn vạn con kiến đang bò, vừa sợ hãi, vừa tò mò.

Mãi đến khi ngồi trong KTV vào buổi tối, hệ thống mới thút tha thút thít mà nói ra sự thật.

“Nhiệm vụ mới chính là… Làm cho Giang Vọng ở trước mặt hơn mười người giới thiệu cậu là: ‘Tất nhiên em là bảo bối yêu dấu của tôi rồi.’”

“Phụt…” Tôi vẫn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ, Giang Vọng ở cách vài chỗ ngồi bỗng nhiên phụt nước ra.

Bạn học bên cạnh vỗ lưng hắn, thắc mắc hỏi: “Anh Vọng, sao uống nước thôi mà cũng sặc được vậy?”

Tôi cũng kinh ngạc nhìn sang.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Giang Vọng nhìn về phía tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Không biết có phải là đang gặp ảo giác hay không, tôi mờ hồ nhìn thấy khóe miệng của hắn giật mạnh lên một cái.

“Cưng à, đừng nhìn cậu ta nữa, vẫn là nên nhìn tớ đi…”

Tôi đang định nhìn hắn kỹ hơn thì hệ thống yếu ớt lên tiếng, thu hút sự chú ý của tôi.

“Đây là lần cuối cùng cậu được nhìn thấy tớ rồi đó.”

Tôi giật mình: “Tại sao chứ?”

Nó chán nản, trong đầu tôi hiện lên một đám mây đen nhỏ xíu, nghẹn ngào nói: “Tớ thấy tớ sắp sửa bị tiêu tán vì nhiệm vụ thất bại rồi…”

“Cậu chờ một chút!”

Tôi lo lắng, nhìn thấy bên cạnh Giang Vọng có một chỗ ngồi còn trống, lập tức vội vàng ngồi xuống rồi nhỏ giọng hỏi: “Giang Vọng, cậu có đọc tiểu thuyết ngôn tình không?”

Giang Vọng không hề nhìn tôi, ngồi ngay ngắn: “Sao?”

Giả vờ nghiêm túc cái quái gì chứ?

Tôi oán thầm trong lòng, lo lắng l.i.ế.m môi một cái: “Là loại tiểu thuyết mà nam chính gọi nữ chính là ‘bảo bối yêu dấu’ đó.”

Nói ra những từ này khiến cho tôi hơi ngượng ngùng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Giang Vọng liếc nhìn tôi, ánh mắt dường như hơi bất đắc dĩ: “Không đọc.”

Hắn dừng lại một chút rồi nhấn mạnh: “Thẩm Nha, chuyện này thực sự không thể đâu, đừng nghĩ tới nữa.”

Tôi thất vọng cúi đầu xuống.

Một lúc sau, tôi lại nảy ra một biện pháp.

“Thật ra là thế này, tuần sau không phải là có buổi diễn kịch sao?”

Tôi kéo nhẹ tay áo hắn nịnh nọt: “Tớ muốn luyện thoại với cậu.”

Giang Vọng im lặng mấy giây, dưới ánh mắt chờ đợi của tôi, hắn nở một nụ cười c.h.ế.t chóc: “Thẩm Nha, trông tôi ngu ngốc lắm à?”

Tôi ấm ức trừng mắt nhìn hắn.

“Có làm nũng cũng vô ích. Không có cửa đâu, đừng có mơ.”

Hắn duỗi một ngón tay, kiên quyết đẩy trán của tôi ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-19.html.]

Lúc này, hệ thống đã nín thở hồi lâu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, gào khóc ở trong đầu của tôi. “Biết ngay là kết cục sẽ như này mà! Tất cả là do hệ thống tớ đây ngay từ đầu đã nhìn nhầm người!”

“Chỉ tội nghiệp ký chủ cục cưng bị tớ liên lụy, gặp sai người…”

Để làm bầu không khí nghiêm trọng thêm, nó còn phát ra một đoạn nhạc nền rầu rĩ trong đầu tôi.

Tôi ngẩn người nhìn lon Coca ở trước mặt, biểu cảm rầu rĩ không vui.

Bị cảm xúc bi thương này ảnh hưởng khiến tôi… Cũng muốn khóc theo luôn rồi.

Ngón tay của Giang Vọng hơi giật giật, sau đó hắn đột nhiên thở dài một tiếng.

Hắn chửi thầm một tiếng rồi nói nhỏ vài câu với người bên cạnh.

Chàng trai bên cạnh đột nhiên đứng dậy, vỗ tay một cái.

Trong KTV ồn ào lập tức trở nên im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu ta.

Cậu ta lại chỉ chỉ vào Giang Vọng.

Không biết tại sao, tôi thấy trên mặt Giang Vọng hiện lên biểu cảm thấy c.h.ế.t không sờn.

Hắn hắng giọng một tiếng: “Chơi trò Quốc Vương đi… Chơi không?”

4

“Trò Quốc Vương sao???”

“Cái trò Quốc Vương mà có thể sai bảo người khác làm mọi chuyện theo ý mình ấy hả?”

Mọi người bàn tán sôi nổi, còn có người ngạc nhiên hỏi hắn: “Anh Vọng, không ngờ rằng cậu cũng thích chơi mấy trò kiểu này đấy?”

Hệ thống không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chế giễu Giang Vọng, sau khi nghe những điều đó nó không khóc cũng không nháo, mà chỉ chống nạnh trong đầu tôi chỉ trỏ: “Cái trò chơi này đã lỗi thời rồi mà cậu ta còn chơi!”

Nó quay lại để tìm kiếm sự đồng cảm từ tôi: “Ký chủ cục cưng, cậu ta thật là quê mùa, cậu có thấy vậy không?”

Tôi sợ bị nước mắt của nó nhấn chìm nên vội vàng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy. Tớ cũng coi thường những người thích chạy theo xu hướng như vậy.”

Tôi cảm thấy Giang Vọng cứ liên tục nghiến răng nghiến lợi, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Hắn đặt chiếc cốc xuống: “Có muốn chơi không?”

Mọi người ngoài miệng thì chê bai nhưng trong lòng thì lại muốn: “Chơi chứ!”

Tôi uất ức phàn nàn với hệ thống: “Hệ thống à, vừa rồi hình như cậu ấy đã trừng mắt nhìn tôi đó.”

Hệ thống rất nghĩa khí: “Đừng tức giận! Để hệ thống trút giận cho cậu. Đảm bảo sẽ mang đến cho cậu một bất ngờ thật lớn.” Nó kéo dài giọng như một con vịt đực khóc lóc rồi cười ‘khanh khách’ một cách xấu xa ở trong đầu của tôi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tay của Giang Vọng run lên, lại cầm cốc nước lên uống một ngụm lớn.

Dưới sự vận hành của hệ thống đầy mờ ám này, quả nhiên tôi đã rút được lá bài Vua.

Tôi vừa lén nhìn Giang Vọng vừa mong đợi mà nói ra yêu cầu: “Số 4 hãy đọc những câu thoại ở hàng thứ 3, trang 27 của kịch bản cho Vua nghe.”

Mọi người lần lượt kiểm tra bài của chính, nhưng Giang Vọng lại không có động tĩnh gì.

Tôi căng thẳng, nhìn qua đó với ánh mắt mong chờ.

Giang Vọng đối diện với ánh mắt của tôi, vẻ mặt không biểu cảm mà vò nát thẻ bài rồi nói với giọng điệu khoa trương: “À, thật bất ngờ, tôi chính là số 4.”

Tôi hơi vui mừng: “Thống Thống à, dường như cậu ấy thực sự rất bất ngờ. Cảm ơn cậu, cậu thật tốt.”

Loading...