Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 18: Đến Công Lược Anh Đi Nào
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:23
Lượt xem: 19
[FULL] Đến Công Lược Anh Đi Nào
Tác giả: Bạc Hà Miên Miên Băng
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
︵‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿︵
Sau khi công lược hotboy trường thất bại, hệ thống yêu cầu tôi chuyển sang công lược trùm trường.
Không ngờ chỉ mới viết được nửa bức thư tình thì đã bị bắt quả tang.
Hotboy trường nhìn chằm chằm vào nét chữ nguệch ngoạc của tôi, lông mày hơi nhướng lên: “Cái hệ thống bé tí trong đầu cậu dạy cậu bỏ cuộc giữa chừng như này sao?”
1
Khoảnh khắc nhìn thấy điểm thiện cảm của Giang Vọng vừa mới load lại, lòng tự trọng của tôi bị tổn thương sâu sắc, nước mắt như sắp tuôn trào ra khỏi hốc mắt luôn rồi.
Tức cười thật chứ, làm gì có ai xui xẻo đến mức nỗ lực liên tục suốt ba tháng trời mà điểm thiện cảm của đối phương vẫn cứ ở mức 0 như này chứ?
Hệ thống vừa nghĩ đến việc sắp bị trừ sạch điểm thành tích cũng bật khóc nức nở.
Nó vừa khóc vừa an ủi tôi: “Cưng à, đừng… Đừng lo mà, đây mới chỉ là nửa chặng đường thôi, chúng ta vẫn còn cơ hội!”
Nghĩ đến việc phải nhẫn nhục chịu đựng sự ức h.i.ế.p của tên đại ma vương Giang Vọng thêm ba tháng dài đằng đẵng nữa, nước mắt tôi thực sự tuôn trào luôn rồi.
Đúng lúc này, tên đầu sỏ Giang Vọng kia lại xuất hiện.
Tay áo hắn xắn hờ, để lộ ra nửa cánh tay quyến rũ, mang theo hơi thở mát mẻ của mùa hè, ung dung đi tới, giọng nói vẫn lười biếng như trước:
“Răng Cửa nhỏ, sao cậu không đến xem trận đấu bóng rổ?”
Tôi giận dỗi không thèm quay đầu lại, không muốn quan tâm đến hắn.
Hắn nhíu mày, chăm chú nhìn tôi: “Sao mặt cậu đỏ quá vậy?”
Hệ thống cũng đau lòng đến nỗi không nói nên lời.
“Cưng à, tôi không phát hiện ra, sao mặt cậu lại bị cháy nắng thành thế này rồi?”
Hệ thống vội vàng nói sẽ đi tìm gì đó trong của hàng hệ của nó để che nắng cho tôi, bỗng nhiên “soạt” một tiếng, Vang Vọng đã bung chiếc ô và che lên đầu tôi.
Lại còn là một chiếc ô xinh đẹp có điểm hoa nhỏ.
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, mặt hắn không biến sắc, nhướng mày: “Đàn ông cầm ô che nắng thì có gì lạ sao?”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
“Đẹp trai như tôi đây cũng là một loại tài nguyên khan hiếm đấy!” Hắn mặt dày nói.
Đồ tự luyến! Đồ thần kinh!
Tôi muốn mắng hắn nhưng khi ánh mắt vừa mới nhìn lướt qua khuôn mặt đẹp trai cùng sống mũi cao thẳng của hắn…
Tuy nhiên thì tôi không thể không thừa nhận, hắn có đủ vốn liếng để có được sự tự tin thế này.
Tôi chỉ đành nén cơn giận xuống, chỉ dám giận mà không dám nói ra.
Để trả thù, tôi quyết định dùng ô của hắn, để hắn phơi nắng cho c.h.ế.t luôn!
Tôi không biết xấu hổ mà lấn hết phần ô của hắn.
Hắn cười như như có như không, liếc nhìn tôi, ánh mặt đột nhiên khựng lại.
“Sao mắt cậu lại đỏ như vậy? Phơi nắng đến sắp khóc luôn rồi sao?”
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-18-den-cong-luoc-anh-di-nao.html.]
“Không phải là tại cậu à? Đồ tồi! Đã biết rồi mà còn hỏi!”
Hệ thống trong đầu tôi đang trách móc hắn.
Nghĩ đến điểm thành tích của mình, nó lại bắt đầu khóc òa lên.
“Điểm thiện cảm thấp như vậy, nhiệm vụ ‘nam chính dịu dàng xoa đầu’ này tám mươi phần trăm là không thể thành công rồi…”
Vừa dứt lời, Giang Vọng đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Tôi đơ người ra, còn hắn thì thản nhiên giải thích: “Kẹp tóc bị lệch rồi.”
“Cái thằng này có phải đang cố gắng…” Hệ thống đang nói kháy được một nửa lập tức nghi ngờ không thôi: “... Hoàn thành nhiệm vụ không vậy?”
Trên mặt tôi vẫn còn nước mắt, có hơi ngơ ngác.
Giang Vọng đã rút tay lại như thể không có chuyện gì xảy ra, nhét chiếc ô có điểm hoa nhỏ vào trong tay tôi: “Tôi còn có việc, đi trước đây. Buổi tối gặp.”
Như nhớ ra gì đó, hắn quay đầu lại, nhếch môi cười xấu xa: “Răng cửa của cậu hồi phục tốt lắm.”
Tôi vội vàng đuổi theo: “Ô của cậu…”
Hắn quay lưng về phía tôi, phóng khoáng khoát tay: “Tặng cậu đó.”
Tôi gãi đầu, cảm thấy hơi bối rối.
Nhưng hệ thống lại nín khóc, bắt đầu mỉm cười.
“Ký chủ cục cưng của tôi, tuy rằng năng lực làm việc của cậu kém hết chỗ chê nhưng vận may lại rất tốt nha!”
Nó không kìm nén được vui mừng: “Nhiệm vụ lần nào cũng có thể hoàn thành được một cách vô cùng khó hiểu, hệ thống tôi đây quả nhiên là có số hưởng, không cần làm gì mà vẫn có ăn!”
Năng lực làm việc của tôi kém chỗ nào vậy trời?
Tôi không phục, đang chuẩn bị phản bác lại, nó lại quay sang bênh vực tôi: “Răng cửa, răng cửa, răng cửa! Hết chuyện để nói hay sao mà lại nói đến chuyện đó, đúng là đồ tồi!”
Tôi vô thức chạm vào răng cửa của mình rồi im lặng.
Nhắc đến răng cửa thì lại là một câu chuyện đau lòng khác.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Vọng, tôi bị trượt chân, vồ ếch trước mặt hắn, cái giá vô cùng đau đớn là mất nửa cái răng cửa, để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc khó phai…
May mà hệ thống còn biết cảm thông, cho tôi mượn nợ để chữa răng.
Giang Vọng đến rồi lại đi, hệ thống lại cảm thấy mọi chuyện bắt đầu ổn thỏa rồi.
Nó hừng hực khí thế mở thanh nhiệm vụ: “Để tôi xem nào, nhiệm vụ tiếp theo là…”
Không biết là đã nhìn thấy nhiệm vụ kinh khủng gì mà nó lại khóc huhu thành tiếng:
“Sao Giang Vọng có thể chịu hợp tác với kiểu nhiệm vụ như thế này chứ?”
“Hệ thống tôi ơi, lần này mày thực sự thất nghiệp rồi!”
3
“Nhiệm vụ gì thế?” Tôi vội vàng hỏi.
Hệ thống ấp a ấp úng: “Thì là…”
“Là sao cơ?” Tôi nghe không hiểu, còn muốn hỏi thêm nhưng nó lại hít sâu một hơi.
“Ừm… Bây giờ không thể nói được.”
“Tối nay gặp Giang Vọng rồi cậu sẽ biết.”
Giọng nó khàn khàn trả lời.