Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:21
Lượt xem: 20

"Các người chỉ quan tâm đến em ấy, vậy còn con thì sao? Cảm nhận của con không quan trọng sao?"

Cách một cánh cửa, tôi lúc sáu tuổi, đã nghe thấy rõ ràng cơn thịnh nộ mà anh ấy đã kìm nén từ lâu.

Kể từ đó, trước mặt anh ấy, tôi không còn dám tùy tiện làm bừa, tôi chỉ dám chọn những gì mà anh ấy không ưng, không dám tranh giành với anh ấy nữa.

Tôi đã tước đoạt quá nhiều sự quan tâm của mọi người dành cho anh ấy, tôi cho rằng mình không nên đòi hỏi nhiều hơn.

Nhưng Thời Tố thì khác.

Chị ấy là người phụ nữ đầu tiên mà tôi thích, chỉ riêng chuyện này là tôi không thể nhường được.

3

Tôi nóng lòng muốn tỏ tình nhưng chị ấy mãi mà vẫn không trả lời.

Tôi tưởng rằng mình sắp bị từ chối, thế nhưng chị ấy lại đột nhiên hôn tôi.

Môi chị ấy mềm mại vô cùng, như những miếng thạch vải, thật sự rất ngọt ngào.

Niềm vui to lớn làm tôi như muốn ngất đi.

Tôi muốn tuyên bố với cả thế giới, đặc biệt là với anh trai tôi rằng…

"Anh, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của em!"

Tôi thừa nhận mình có hơi hèn hạ, tôi hy vọng anh ấy đừng đến làm phiền chị ấy nữa.

Khi thích một người thì ai ai cũng sẽ trở nên mù quáng sao?

Tôi nghĩ là vậy, ngay cả khi đoán được rằng giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì đó, tôi vẫn kiên quyết tự trấn an chính mình.

Thế nhưng điều này chỉ mang lại sự bất an mãnh liệt hơn mà thôi.

Tôi muốn thông qua buổi sinh nhật của mình, thông báo với mọi người rằng, Thời Tố là bạn gái của tôi.

Nhưng tôi không muốn ép buộc chị ấy chút nào.

Thích một người, tiên quyết nhất là phải tôn trọng người đó, chứ không phải là áp đặt suy nghĩ của mình lên họ.

4

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Vào đêm sinh nhật, tôi buồn bã suốt một ngày, âm thanh nâng ly xung quanh khiến tôi phát chán, tôi chỉ muốn trốn đi đâu đó ngay lập tức.

Chị ấy đến vào ngay lúc đó.

Đẹp đến rung động lòng người.

Tôi hơi hối hận khi đã chọn cho chị ấy một chiếc váy phù hợp đến vậy.

Thật muốn móc mắt những người đàn ông đang ngắm nhìn chị ấy.

Khi buổi tiệc sắp kết thúc, tôi tìm thấy chị ấy ở bãi đậu xe của khu biệt thự... Cùng với anh trai tôi.

Anh ấy ghì chặt chị ấy lên xe, cầu xin chị ấy hãy thích anh ấy một lần nữa.

Tôi cố nhịn nỗi kích động muốn lập tức xông tới, vì tôi cũng sợ.

Tôi sợ sẽ nghe được câu trả lời mà tôi không hề mong muốn… Phát ra từ chính miệng chị ấy.

Tâm trí tôi rối bời, thậm chí không dám chất vấn câu nào khi đưa chị ấy về nhà.

Trước khi đi, tôi ôm chị ấy vào lòng, như thể chỉ cần như vậy thì chị ấy sẽ là của riêng tôi, sẽ không bỏ trốn đi đâu cả, cũng sẽ không bị bất kỳ người nào khác cướp mất.

"Đừng lo lắng, đừng sợ." Tôi dịu dàng nói, giọng khàn đặc.

Tôi không rõ là rốt cuộc mình đang nói điều này cho ai, cho chị ấy hay là cho chính tôi.

Sau khi về nhà, anh ấy đã gọi tôi đến phòng sách.

"Em có gì trong tay? Em có thể cho cô ấy thứ gì? Với thành tích bét bảng hiện tại của em, hay là với gia thế thiếu gia của nhà họ Lục?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-17.html.]

Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận thức được rõ ràng sự nhỏ bé của mình.

Trở về phòng, nằm trên giường, tôi nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của chính mình.

Tôi phải làm gì để có đủ khả năng bảo vệ chị ấy, để có thể đảm bảo cho tương lai của chị ấy bây giờ?

5

Cuối cùng, tôi đã chọn nhập ngũ.

Chỉ không ngờ rằng bên căn cứ quân sự vừa nhận được sự đồng ý của tôi, ngày hôm sau đã cử người đến.

Tôi ở căn cứ ba tháng, bắt đầu từ lính mới, sau khi trải qua huấn luyện cơ bản và các loại huấn luyện kỹ năng khác, cuối cùng cũng có cơ hội gọi điện ra ngoài.

Chị ấy có giận tôi không?

Có khi nào không nghe điện thoại của tôi luôn không?

Có... Ghét tôi không?

Tôi gọi chị ấy trong vô vàn nỗi lo nhưng chị ấy rất nhanh đã bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của chị ấy: "Alo?"

Tôi đột nhiên cảm thấy an tâm.

Chị ấy nói rằng chị ấy sẽ đợi tôi.

Vì câu nói này, tôi cười ngây ngô suốt cả ngày, đồng đội đều cho rằng tôi bị trúng tà.

Một đám người độc thân mãn kiếp, tôi còn phải thương hại họ nữa là.

Tôi được căn cứ cử đi làm nhiệm vụ.

Khoảnh khắc bị bọn buôn người phát hiện, họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng vào đầu tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi tột cùng trước cái c.h.ế.t như vậy.

Tôi sợ sẽ không còn cơ hội để trở về gặp chị ấy, sợ chị ấy sẽ hận tôi, sợ chị ấy sẽ yêu một người khác.

Tôi nhất định phải sống sót trở về.

Thời Tố, đợi em.

"..."

Sau khi kết thúc nhiệm vụ, bộ dạng tôi phải được miêu tả bằng cụm từ “người không ra người, quỷ không ra quỷ”.

"Anh Lục, anh có biết mình suýt c.h.ế.t rồi không?"

Tôi nghỉ dưỡng ba tháng, khi đến tìm chị ấy, tôi vẫn bị ngăn cản hết lần này đến lần khác.

Dùng hết mọi lời ngon ngọt, cuối cùng cũng xin được một cơ hội đến gặp chị ấy.

Khi nhìn thấy chị ấy, những gì đồng đội đã nhắc nhở về việc trong thời gian nghỉ dưỡng không được thế này thế kia… Đều bị tôi quên sạch.

Tôi hôn chị ấy, muốn ghì chặt chị ấy vào sâu trong lòng mình.

Chị ấy thật đáng yêu, thật thơm, ôm chị ấy thật thích...

Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ buông chị ấy ra.

Khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh trai tôi ở phía bên kia đường.

Tôi cụp mắt, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Anh, em có thể nhường mọi thứ cho anh.

Nhưng riêng những chuyện liên quan đến Thời Tố, em sẽ tuyệt đối không nhường.

Sang trang đọc truyện tiếp nha~

Loading...