Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:19
Lượt xem: 30
Tôi biết rõ rằng Lục Trầm có thể sẽ làm tổn thương cậu ấy, thế nhưng tại sao tôi lại ôm một tia hy vọng mỏng manh này chứ?
Với đôi mắt đỏ hoe, tôi chạy đi tìm Lục Trầm: "Lục Trầm, Lục Triệu Dương đâu rồi? Anh đã làm gì cậu ấy?"
Lục Trầm cười bi thảm: "Vậy là trong mắt em hiện giờ, anh là loại người có thể bất chấp mọi thủ đoạn đến mức có thể làm tổn thương cả em trai ruột của mình sao?"
Tôi không nói gì, Lục Trầm...
Anh ta đã khác đi rất nhiều so với trước đây, chỉ là chính anh ta không nhận ra mà thôi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, hệ thống thông báo cho tôi rằng, đã tra ra được tin tức.
Lục Triệu Dương không gặp nguy hiểm gì nhưng hệ thống cũng không tra ra được hiện giờ cậu ấy đang ở đâu.
Đối với tôi mà nói, đây chắc chắn đã là tin tức tốt nhất rồi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi lại quay về cuộc sống yên tĩnh như trước.
Nhiệm vụ hoàn thành, mối đe dọa đến tính mạng đã không còn nhưng ngược lại, tôi lại không biết mình phải làm gì tiếp theo.
Có những buổi sáng thức dậy, tôi vẫn luôn lầm tưởng rằng Lục Triệu Dương đang ở dưới nhà đợi tôi, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau đến trường.
Khi tỉnh mộng, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng cười vui vẻ của chàng thiếu niên đó.
Cho đến khi có một cuộc gọi lạ gọi đến cho tôi.
Là Lục Triệu Dương.
Cậu ấy nói, cậu ấy vẫn ổn, chỉ là hiện tại đã bị bố mẹ đưa đến nơi khác, ăn không được ngon, chỗ ở cũng không được tốt lắm.
Sau đó tôi mới biết, Lục Triệu Dương đã bị gia đình đưa vào quân đội.
Chỉ vì một câu nói của Lục Trầm: "Với tình hình hiện tại của em, lấy gì để đảm bảo được tương lai cho cô ấy."
Ban đầu, cậu ấy vốn định đến thông báo với tôi nhưng bên quân đội sau khi xác nhận cậu ấy đồng ý tham gia thì lập tức đưa cậu ấy đến căn cứ.
"Tố Tố, chị sẽ đợi em chứ?"
Qua điện thoại, giọng Lục Triệu Dương run run.
"..."
Hai năm sau.
Tôi đã vào được trường đại học tốt nhất thủ đô, vì có tham gia vào nhiều dự án nghiên cứu khoa học, giờ sinh hoạt thường không đồng bộ với đồng hồ sinh học của những người khác trong ký túc xá, tôi đã lựa chọn tự thuê nhà bên ngoài.
Chỉ là… Lục Trầm thỉnh thoảng sẽ lảng vảng ở gần nhà tôi.
Thỉnh thoảng là nhìn tôi qua cửa sổ xe, đôi khi cũng sẽ xuất hiện trước mặt tôi.
Đôi lúc, khi tôi vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì thấy anh ta mặc vest thẳng thớm, đứng ở ngay cửa ra vào.
Tôi vòng qua anh ta, đi thẳng về phía trước.
Anh ta gọi tên tôi từ phía sau:
"Thời Tố!"
Tôi không ngoảnh đầu lại.
Rẽ vào một góc, những chai nước trong tay tôi vô tình rơi ra khỏi túi, lăn ra phía xa xa.
Tôi nhặt từng chai từng chai lên, sau đó đã có người tốt bụng giúp tôi nhặt một vài chai, theo bản năng, tôi ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn..."
Bộ quân phục màu đen vẫn chưa được thay ra, chàng trai đã từng vô cùng ngông cuồng và vô tư đã mất đi vẻ non nớt của ngày nào, giờ đã trở thành một người đàn ông cao lớn, vô cùng đẹp trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-16.html.]
Cậu ấy cầm chai nước trên tay, khóe miệng nở nụ cười như đùa như thật.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy: "Lục Triệu Dương..."
Cậu ấy đưa tay vén tóc tôi ra sau tai, cười thật rạng rỡ, cúi đầu, mạnh mẽ hôn tôi.
Tôi đánh rơi chai nước trên tay, ôm chầm lấy cậu ấy.
Chai nước trong suốt rơi trên mặt đất, lấp lánh dưới ánh nắng chiếu rọi.
Ngoại truyện Lục Triệu Dương
1
Tôi đã gặp một người phụ nữ rất kỳ lạ.
Chị ấy tên là Thời Tố, nhìn xem, đến cả cái tên cũng kỳ lạ đến vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt, tôi giả vờ định đánh chị ấy nhưng chị ấy không hề có ý định né tránh.
Thật sự là một người kỳ lạ.
Nhưng chị ấy đánh nhau cũng rất lợi hại.
Một chọi năm, động tác vô cùng sắc bén và dứt khoát.
Sau đó, chị ấy nắm lấy tay tôi, chúng tôi cùng nhau chạy khỏi sự truy đuổi của đám người kia.
Chị ấy là phụ nữ, rõ ràng là vô cùng yếu đuối nhưng lại như một chú gà mẹ mà chắn trước mặt tôi, bảo vệ chú gà con là tôi.
Tim tôi đập rộn ràng, nhanh đến mức không thể khống chế được.
Tôi cảm thấy mình có lẽ đã bị bệnh mất rồi.
"Về nhà nhớ bôi thuốc cẩn thận, mỗi ngày một lần, đừng để vết thương bị dính nước."
Chị ấy ân cần dặn dò tôi nhưng tôi trong phút chốc đó đã nói năng lung tung: "Thời Tố, mặc dù tôi không thích chị nhưng... Lòng tốt này của chị, tôi sẽ ghi nhận, cảm ơn chị!"
Tôi thật sự muốn tát c.h.ế.t mình, tát c.h.ế.t cái miệng thối này.
Sau ngày hôm đó, một chuyện vô cùng khó hiểu đã ập đến với tôi, đó là tôi luôn luôn nghĩ đến Thời Tố.
Tôi cố tình đi dò hỏi những nơi mà chị ấy thường xuất hiện, tôi không biết rằng mình đang muốn làm gì, chỉ là mỗi lần thấy chị ấy xuất hiện, tôi lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Cho đến khi tôi phát hiện ra rằng anh trai tôi cũng đang để ý đến chị ấy.
2
Anh trai tôi có tính tình vô cùng lạnh lùng nhưng lại cố tình nhờ người giữ chị ấy lại.
Khi tôi đi ngang qua, họ như thể đã giải tán trong không vui.
Giáo viên chủ nhiệm nói rằng Thời Tố đã từ chối công việc làm thêm do giám đốc Lục giới thiệu.
Thì ra là vì lý do này!
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng không ngờ rằng không lâu sau đó, tôi lại nhìn thấy anh trai tôi ở dưới nhà Thời Tố.
Tôi mới phát hiện ra, mỗi lần Thời Tố gặp chuyện gì liên quan đến anh trai tôi, cô ấy đều trở nên mất kiên nhẫn.
Tại sao lại như thế?
Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác khủng hoảng thế này.
Anh trai tôi rất ghét tôi, từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã nhận ra điều đó.
"Tại sao em ấy lại là Lục Triệu Dương, còn con chỉ là Lục Trầm? Tại sao em ấy có thể có được những gì em ấy muốn, còn con chỉ có thể thuận theo sự sắp xếp của mọi người?"