Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:18
Lượt xem: 17

Tôi bước ra khỏi phòng khách, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Trầm đang đứng trên hành lang.

Anh ta chắc chắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi là phu nhân Lục.

Cho dù bây giờ tôi không thích anh ta chút nào, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy sự đối lập giữa phản ứng của phu nhân Lục ở hai kiếp người của tôi… Thật sự quá tàn nhẫn.

Vì vậy, khi Lục Trầm kéo tôi ra ngoài, tôi cũng không hất tay anh ta ra.

Anh ta kéo tôi đến bên cạnh xe của anh ta, có vẻ như định đưa tôi đi đâu đó.

"Lục Trầm, đủ rồi!"

Từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên tôi lớn tiếng như thế khi nói chuyện với anh ta.

Nhưng chỉ một giây sau, tôi đã bị Lục Trầm ép vào cửa xe, anh ta khẩn thiết cầu xin tôi:

"Đừng ở bên em ấy nữa, thích anh đi, có được không?"

Tôi tức giận đến nỗi bật cười: "Lục Trầm, anh tưởng đây là một trò chơi trẻ con sao?"

"Tố Tố, anh không phải..." Hốc mắt anh ta đỏ hoe: "Anh chỉ còn mỗi em thôi, Tố Tố... Anh chỉ còn mỗi em thôi..."

"Ha ha."

Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt tôi nhưng tôi lại bật cười thành tiếng: "Chỉ có mỗi mình tôi sao... Ha ha, Lục Trầm, anh đúng là thích tự biên tự diễn thật."

Tôi nín cười, nhìn anh ta chằm chằm: "Vậy tại sao lúc đó anh lại không cứu tôi?"

14

Ánh trăng sáng của Lục Trầm là mối tình thanh mai trúc mã của anh ta từ nhỏ đến lớn.

Chính là Hứa Yến Vân, sự tồn tại của cô ta như để chứng minh năm năm bên nhau của tôi và Lục Trầm thực chất chỉ là một đống phân.

Trước khi Hứa Yến Vân trở về, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình đã chiếm một vị trí đủ quan trọng trong lòng Lục Trầm.

Nhưng sau khi cô ta trở về, tôi mới biết mình chỉ là một món đồ chơi, có thể bị anh ta vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Lục Trầm có thể từ chối một cuộc họp quan trọng vì cô ta, có thể bật cười vì một câu nói tẻ nhạt của cô ta, cũng có thể đuổi tôi đi vì cô ta cần không gian riêng tư.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Anh ta sẽ không chăm sóc tôi khi tôi ốm, sẽ không an ủi tôi khi tôi buồn, cũng sẽ không từ bỏ việc dẫn tôi tham dự những hoạt động mà tôi không thích dù chỉ một chút.

Trước đây, tôi không nhận ra những điều này, sau khi ở bên Lục Triệu Dương, tôi mới biết rằng có những điều mà tôi đã vô cùng quen thuộc, hóa ra lại không hề đúng đắn chút nào.

Lục Trầm, anh ta chỉ coi tôi là một “vật sở hữu” của anh ta mà thôi.

Khi người thương và “vật sở hữu” cùng rơi xuống nước, sẽ không ai lại đi cứu một đồ vật trước cả.

Lục Trầm ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Hóa ra, anh ta cũng biết mình có lỗi.

Tôi lạnh lùng cười thành tiếng, dùng sức gạt tay anh ta ra.

"Thời Tố! Sao em lại ở đây... Anh trai?"

Lục Triệu Dương đi tới, ngơ ngác nhìn tôi rồi lại nhìn sang Lục Trầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-15.html.]

15

Ngay khi tôi định kéo Lục Triệu Dương rời đi, Lục Trầm lại lên tiếng:

"Sao thế, sợ em ấy biết được chuyện của chúng ta à?"

Tôi tức giận đến mức không kiềm chế được nữa: "Lục Trầm! Anh đừng có mà quá đáng!"

Ánh mắt Lục Trầm nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, anh ta đột nhiên bật cười: "Tố Tố, em tiếp cận em ấy là vì anh sao?"

Ánh mắt tôi tối sầm lại, theo bản năng mà quan sát phản ứng của Lục Triệu Dương đang đứng bên cạnh.

Cậu ấy chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Anh, bạn gái của em mệt rồi, em đưa cô ấy về trước."

Lục Triệu Dương đưa tôi về nhà, suốt dọc đường, cậu ấy không nói gì cả.

Sự im lặng của cậu ấy khiến tôi hơi lo lắng.

Tôi ngơ ngác xuống xe, tưởng rằng cậu ấy sẽ cứ thế mà bỏ về luôn nhưng cậu ấy lại bước đến ôm tôi, ấn tôi vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của cậu ấy.

"Đừng lo lắng, đừng sợ." Cậu ấy thì thầm, giọng hơi khàn nhưng lại càng lúc càng ôm chặt hơn.

Tôi không biết câu nói đó là dùng để an ủi tôi hay an ủi chính cậu ấy.

Tôi nhẹ nhàng giơ tay ôm cậu ấy: "Anh ta nói không đúng đâu, người chị thích lúc này… Chỉ có mỗi mình em thôi."

Tôi đột nhiên nhớ đến lời của phu nhân Lục.

"Tiểu Dương trông thì có vẻ hoạt bát và vô tư nhưng thật ra từ trước đến nay đều rất thiếu cảm giác an toàn.”

“Nó luôn cảm thấy sự xuất hiện của nó đã tước đi tình yêu thương của mọi người xung quanh dành cho anh trai của nó - A Trầm, vì vậy mà nó luôn nhường nhịn anh trai mình.”

“Về vấn đề này, bác thừa nhận rằng bác cũng có lỗi, bác đã thiên vị một trong hai đứa trẻ hơn đứa còn lại, nhưng đó không phải là lỗi của Tiểu Dương."

Trước khi rời đi, tôi đã dặn đi dặn lại cậu ấy rằng: "Lục Triệu Dương, khi đến thời điểm thích hợp, chị sẽ nói cho em biết đầu đuôi mọi chuyện, vì vậy, em không được suy nghĩ lung tung, có biết chưa hả?"

Có lẽ là ngay khoảnh khắc đó, tôi đã cảm thấy bất an nên mới nói với cậu ấy những lời này.

Nhưng tôi không ngờ rằng phản ứng của Lục Trầm lại ập đến nhanh như vậy.

Một ngày sau đó, tôi đã hoàn toàn mất liên lạc với Lục Triệu Dương.

16

Lục Triệu Dương như thể biến mất chỉ sau một đêm, dù là ở trường hay là ở nhà của phu nhân Lục, tôi đều không nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào về cậu ấy.

Tôi chạy đến con hẻm chúng tôi vẫn thường hay đến, cho tới công viên ở gần nhà tôi, cho đến bất kỳ nơi nào mà chúng tôi từng đến cùng nhau...

Nơi nào cũng có dấu vết mà chúng tôi để lại hết thảy mọi nơi đều không có bóng dáng cậu ấy.

Tôi bất lực mà ngồi xổm xuống, nước mắt làm mờ đi toàn bộ tầm nhìn.

[Điểm thiện cảm đã được cập nhật, điểm thiện cảm hiện tại đã đạt giá trị cao nhất, chúc mừng ký chủ.]

Điểm thiện cảm của hệ thống sẽ được cập nhật theo thời gian thực, vậy là bây giờ Lục Triệu Dương cũng đang nghĩ đến tôi sao?

Thằng bé ngốc này.

Loading...