Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:16
Lượt xem: 19
Tôi cất lời xin lỗi rồi định rời đi nhưng người đó lại nắm lấy tay tôi, nhất quyết không buông.
Khuôn mặt từng rất quen thuộc đó đã trở nên ngày càng xa lạ trong ký ức của tôi, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tố Tố, là em, vẫn luôn là em, đúng không?"
Giọng tôi bình thản, giống hệt như tâm trạng của tôi lúc này: "Buông tay."
Lục Trầm tiến lại gần tôi, anh ta cười tự giễu, thân hình cao lớn gần như che hết ánh sáng đang chiếu vào tôi.
"Anh sẽ không buông tay, mãi mãi sẽ không buông tay em."
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, thì thầm bên tai tôi, lại càng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.
Giọng nói mang theo sự run rẩy mà chính anh ta cũng không nhận ra được.
Tôi bật cười, không chút do dự dùng mà hết sức hất anh ta ra: "Anh... Là cái thá gì chứ hả?"
Lục Triệu Dương đang đứng ở phía trước, tôi né tránh Lục Trầm rồi bước đi về phía cậu ấy.
Lục Triệu Dương đang bị mọi người vây quanh, vô số thiếu gia cùng tiểu thư xinh đẹp đang nói cười bên cạnh cậu ấy, cậu ấy đứng giữa đám người đông đúc nhưng lại tỏ ra chán nản vô cùng, như thể là sắp nổi giận rồi bỏ đi.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy tôi, đôi mắt cậu ấy lại như chứa đựng vô vàn những vì sao lấp lánh, ánh mắt trong veo, như thể đang cười với tôi.
Cậu ấy đẩy đám đông trước mặt ra, đi về phía tôi, trong mắt là sự vui mừng không thể nào kìm nén.
Cậu ấy mời tôi khiêu vũ, rõ ràng đây là một bữa tiệc mang tính thương mại nhưng lại nhảy điệu nhảy phổ biến nhất ở trường chúng tôi.
Nhạc ngừng, điệu nhảy kết thúc, cậu ấy ôm tôi thật chặt, như thể không muốn buông ra.
Tôi véo vào vị trí nhạy cảm ở eo cậu ấy, cậu ấy mới không chịu được nhột mà buông tôi ra.
"Em còn tưởng là chị không đến."
Cậu ấy hôn lên trán tôi, tỏ vẻ tủi thân.
"Chị không đến, thì em định làm gì chị nào?" Tôi cố ý hỏi cậu ấy.
Lục Triệu Dương cong khóe môi, cười: "Còn có thể làm gì được nữa, chị đến là em lời to rồi."
Chúng tôi đùa giỡn với nhau, không ai để ý đến Lục Trầm đang mặt mày u ám đứng ở một góc.
Cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Tiểu thiếu gia Lục, sao không giới thiệu bạn gái của cậu với chúng tôi thế?"
Tôi lập tức thu lại nụ cười trên môi, một người phụ nữ xinh đẹp cao ráo bước tới, ly rượu trên tay cô ta sóng sánh dưới ánh đèn.
Cao Đình, kiếp trước chính là tại bữa tiệc này, cô ta đã đổ rượu lên đầu tôi, sau đó còn đẩy tôi xuống hồ bơi.
Cao Đình yêu Lục Trầm đến c.h.ế.t đi sống lại nhưng lại không giống tôi, cô ta luôn tỏ ra kiêu căng, sẽ không để mình chịu một chút ấm ức nào.
Chỉ duy nhất vào lần sinh nhật này của Lục Triệu Dương, cô ta đã chọc cho Lục Trầm giận đến phát điên.
Lục Trầm... Nói chung là do không thể chịu đựng được việc có ai đó bắt nạt “vật sở hữu” của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-14.html.]
Sau đó, anh ta không chỉ sắp xếp người đến dạy dỗ Cao Đình mà còn đàn áp tập đoàn Cao thị, nếu không phải xét đến việc hai nhà còn có mối quan hệ giao hảo thì e rằng Cao thị đã sớm phá sản rồi.
Nhưng những chuyện này giờ đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Lục Triệu Dương dường như không thích cô ta lắm, cậu ấy lạnh lùng hừ một tiếng, ôm tôi, định xoay người rời đi.
Không ngờ Lục Trầm lại đi về phía tôi, anh ta vẫn cao quý lạnh lùng như mọi khi nhưng sắc mặt lại không được vui vẻ cho lắm: "Bạn gái cái gì chứ?"
Biểu cảm của anh ta như đang cười nhạo một điều gì đó vô lý.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Triệu Dương.
Tôi đã lẽo đẽo theo sau Lục Trầm năm năm, tôi biết rất rõ, lúc anh ta tức giận, chính là bộ dạng như thế này.
Nhưng anh ta tức giận cái gì chứ?
Tôi ngẩng đầu, không nhịn được mà nhìn anh ta, ánh mắt đầy chế giễu: “Lục Trầm, bây giờ anh có tư cách gì mà nổi điên với tôi chứ?”
Tôi không sợ anh ta sẽ làm khùng làm điên trước mặt mọi người, vì tôi biết rõ là anh ta sẽ không làm thế.
Trái ngược hoàn toàn với Lục Triệu Dương, Lục Trầm sẽ không bao giờ thể hiện cảm xúc của mình quá rõ rãng ở trước mặt người khác.
Cho dù vào khoảnh khắc này, anh ta đang tức giận đến cực độ.
13
Sau bữa tiệc, phu nhân Lục đột nhiên cử người đến tìm tôi.
Đúng vậy, chính là nơi này.
Kiếp trước, phu nhân Lục đã gọi tôi đến đây vào thời điểm này.
Thái độ của bà ấy rất ôn hòa, giống như một quý bà dịu dàng hệt như trong ấn tượng của tôi, chỉ có điều, bà ấy bảo rằng tôi không hợp với Lục Trầm.
"Tính tình A Trầm rất cố chấp, cháu chắc chắn sẽ phải chịu nhiều ấm ức, thế thì cháu có chịu đựng được không?"
Tôi biết Lục Trầm đang ở bên ngoài, vì vậy tôi không chút do dự, trả lời: "Dù thế nào đi nữa, cháu cũng sẽ không bao giờ rời xa A Trầm."
Hôm đó, lúc đang trên xe trở về nhà, Lục Trầm ôm chặt lấy tôi, giống như một người sắp sửa c.h.ế.t đuối đang bám vào cái phao cứu mạng duy nhất mà người đó có được.
"Anh biết chắc chắn là như vậy mà, bà ấy căn bản là không hề thương anh, lại còn muốn cướp em khỏi anh..."
Nước mắt anh ta rơi xuống tay tôi, nóng đến kinh người.
"Tố Tố, em đừng rời xa anh, nếu không anh sẽ phát điên mất, đừng bao giờ rời xa anh, được không?"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi đã quên mất lúc đó mình đã trả lời những gì, có lẽ là những lời dễ nghe nhất mà tôi có thể nghĩ ra được.
Tôi đẩy cửa ra, nhìn thấy người phụ nữ sang trọng quý phái đang ngồi trong phòng khách.
Ngoài dự đoán của tôi, phu nhân Lục rất thích tôi, thậm chí bà ấy còn kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện xấu hổ trong thời thơ ấu của Lục Triệu Dương.
"Tiểu Dương trông có vẻ hoạt bát nhưng thực ra nó là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương, bác hy vọng con có thể luôn ở bên cạnh nó, có được không?"
Tôi không hiểu nổi, tại sao cùng là con của nhà họ Lục nhưng thái độ của phu nhân Lục khi đối xử với Lục Trầm và Lục Triệu Dương lại hoàn toàn khác nhau.