Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:15
Lượt xem: 18
Ăn kem cũng phải giành của tôi, đi bộ thì phải nắm tay, tan học cũng phải đi cùng nhau, vì vậy mà không thể tránh khỏi...
"Hai người đang làm gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông quá mức đáng sợ, tôi theo bản năng mà buông tay Lục Triệu Dương ra.
Toàn thân tôi trong phút chốc thấy lạnh vô cùng, tôi nhìn khuôn mặt u ám của người đàn ông ở phía đối diện, như thể đã quay ngược về quá khứ trước đây.
Lục Trầm là một người vô cùng chiếm hữu.
Trước đây, có một nam sinh ăn cơm cùng tôi, vì có cảm tình với tôi, đã bị anh ta điều tra và đe dọa.
Anh ta ném những tài liệu điều tra được trước mặt tôi, như một vị vua đầy cao ngạo, chỉ vào từng khoản nợ được liệt kê chi tiết trên đó.
Như thể đang nói: Nhìn này, đây chính là của vị đàn anh tốt bụng và nhân hậu của em đấy.
Để tránh làm tổn thương người khác, cũng là để hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh nhất, tôi đã chọn cách nhún nhường anh ta.
Nếu anh ta đã yêu cầu như vậy, vậy thì nghe theo anh ta đi.
Nhưng bây giờ, tôi lại cực kỳ ghét phản ứng trong vô thức này của chính mình.
Vì cái gì chứ?
Vì cái gì mà tôi phải sống trong sợ hãi vì anh ta, trong khi rõ ràng tôi đã được trao cơ hội để sống thêm một lần nữa, một cuộc đời khác hơn?
Không biết là từ lúc nào, tầm nhìn trước mắt tôi đã bị nước mắt làm nhòe đi, tôi mới phát hiện ra mắt mình đang nóng rát vô cùng.
Tôi quay mặt đi nhưng người bên cạnh đã nắm chặt lấy tay tôi.
Ấm áp, rộng lớn, đủ lớn để bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, dưới ánh nắng rực rỡ, người thiếu niên với ngoại hình đầy chói mắt, khóe môi cậu ấy đang nở nụ cười, tay còn lại vòng qua vai tôi:
"Anh, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của em!"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi ngây người nhìn Lục Trầm, anh ta như bị đóng băng, lại như chính mình vừa nhìn thấy điều gì đó hết sức vô lý.
Lục Triệu Dương như đang muốn khoe khoang vậy, tôi không nhịn được mà bật cười, cậu ấy lập tức che chắn tôi lại.
Bị cậu ấy quấy rầy như vậy, cảm xúc trước đó của tôi đã sớm biến mất không còn dấu vết, tôi có hơi bất lực:
"Em lại định làm gì vậy hả?"
"Chị cười đẹp như vậy, chỉ được để cho mình em xem thôi."
Thiếu niên đẹp trai đến chói mắt tiến lại gần tôi, vẻ mặt xấu xa vô cùng, tôi vội vàng dùng ngón tay đẩy trán cậu ấy ra.
Tiện thể còn tặng cho cậu ấy một cái búng vào trán.
Lục Triệu Dương đau đến mức hét ầm lên, nhất quyết phải búng lại để trả đũa tôi.
Đến khi Lục Triệu Dương đang đắc ý vì đạt được ý nguyện, tôi mới phát hiện, không biết từ lúc nào, Lục Trầm đã rời đi.
Đây là lần đầu tiên tôi phớt lờ sự tồn tại của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-13.html.]
12
Vì Lục Triệu Dương công khai thể hiện tình cảm ở khắp nơi, nên bây giờ tôi cũng được xem là một người nổi tiếng trong trường.
Chỉ là điều này cũng mang đến không ít phiền phức.
Những lời đàm tiếu chắc chắn là không thể nào tránh khỏi, nhưng phiền phức lớn nhất lại là Lục Triệu Dương.
"Nếu như chị không đến, vậy thì em cũng không muốn tổ chức sinh nhật nữa."
Tức giận thốt ra câu này xong, Lục Triệu Dương đặt chiếc hộp tinh xảo trong tay xuống cái bàn bên cạnh tôi rồi bỏ đi.
Tôi mở hộp ra, đó là một chiếc váy dạ hội rất đẹp, nhìn chất liệu và kiểu dáng thì ít nhất cũng phải trị giá đến mấy trăm nghìn tệ.
Thực ra kiếp trước tôi đã từng tham dự sinh nhật của Lục Triệu Dương, chỉ là lúc đó tôi tham dự với tư cách là trợ lý riêng của Lục Trầm.
Tôi mặc một bộ vest trang trọng, nhiệm vụ là thay Lục Trầm tiếp rượu, đối với tôi, đó không phải là một kỷ niệm đẹp.
Đặc biệt là sau đó còn xảy ra một số chuyện...
Tôi cầm chiếc váy đi tìm Lục Triệu Dương, dù sao thì cũng không thể khiến cậu ấy không tổ chức sinh nhật được.
Vừa định mở lời, cậu ấy đã đột ngột ôm chầm lấy tôi, vẻ mặt như một chú cún con bị ức hiếp.
"Xin lỗi, em không nên ép buộc chị."
"Là em không để ý đến cảm xúc của chị, là em đã quá ích kỷ, em sai rồi... Đừng giận em mà..."
Cậu ấy cứ ôm tôi thật chặt, như thể muốn giấu tôi ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng cậu ấy, lại giống như đang sợ rằng tôi sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Tôi ngây người một hồi lâu, đột nhiên nhận ra.
Đây chính là cảm giác được trân trọng.
"..."
Sinh nhật của Lục Triệu Dương không chỉ là chuyện riêng của một mình cậu ấy, xét ở một mức độ nào đó, nó cũng là một buổi giao lưu của cả giới thượng lưu, vì vậy khi nghe nói sinh nhật của cậu ấy vẫn được tổ chức như dự kiến ban đầu, tôi không hề ngạc nhiên chút nào.
"Nghe nói gì chưa? Lục Triệu Dương không hề bị bệnh, mà là bị mẹ của cậu ấy nhốt lại đó..."
"Không biết tại sao cậu ấy lại thích con mọt sách đó nữa."
Đi ngang qua hành lang, tôi vừa vặn nghe được những câu nói này, nhưng câu cuối vùng vừa vang lên, xung quanh lập tức trở nên im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi, im lặng không nói gì cả, trong mắt không giấu được sự trách móc dành cho tôi.
Lục Triệu Dương rất nổi tiếng trong trường, từ lâu đã có rất nhiều đàn em theo đuổi và các cô gái ngưỡng mộ cậu ấy.
Có lẽ họ đều cảm thấy tôi không xứng đáng với Lục Triệu Dương.
Tôi không để ý đến họ, đi thẳng đến văn phòng, xin phép cô giáo được nghỉ buổi học chiều nay.
Mặc dù cậu ấy đã nói là không ép buộc tôi nhưng hôm nay là ngày lễ đánh dấu cột mốc trưởng thành của cậu ấy, sao tôi có thể không đến cho được.
Tôi mặc chiếc váy dạ hội, trang điểm nhẹ nhàng, với một thân phận khác, một lần nữa, đi đến căn biệt thự quen thuộc đó.
Tiếng nhạc du dương êm dịu vang lên bên tai, hương hoa ngào ngạt, những người nổi tiếng và quý tộc tụ họp đông đảo, mùi rượu nhàn nhạt trong không khí náo nhiệt, tôi lại va vào một người.