Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:13
Lượt xem: 18
Rõ ràng, cậu ta vẫn chưa biết được chuyện anh trai cậu ta đã lượn lờ ở đây suốt mấy ngày nay.
Đối tượng công lược đang ở ngay trước mắt, tôi cũng không muốn vì đối tượng công lược thất bại trước đó mà làm hỏng tình hình thuận lợi này, thế nên tôi mới chào tạm biệt Lục Triệu Dương rồi định quay người rời đi.
Nhưng Lục Trầm đã túm lấy tay tôi.
"Em thích ăn cái này à?" Anh ta cụp mắt nhìn vào túi đồ trong tay tôi, như đang hồi tưởng, lại như đang buồn bã vì một điều gì đó.
Tôi gỡ tay anh ta ra, không kiên nhẫn nói: "Xin anh tự trọng, cho dù anh là anh trai của Lục Triệu Dương đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không khách sáo với anh đâu."
Tôi không quay đầu để nhìn biểu cảm của Lục Triệu Dương, tên đó ngốc lắm, cho dù có nghi ngờ cũng chỉ nghĩ rằng tôi và anh trai của cậu ta từng có mâu thuẫn gì đó mà thôi.
Về đến nhà, nhìn chằm chằm vào túi bánh trứng vẫn còn bốc hơi nóng hổi trong tay, tôi đột nhiên hiểu ra tại sao Lục Trầm lại ngẩn người như vậy.
Lục Trầm là người thích sạch sẽ, không bao giờ đặt chân đến những nơi mà anh ta cho là mất vệ sinh, đối với thức ăn đưa vào miệng thì anh ta lại càng khắt khe đến tột cùng.
Lần đó, tôi không biết gì nên đã mang bánh trứng mua ở một quầy hàng ven đường về biệt thự.
Ánh mắt ghê tởm của Lục Trầm khiến tôi bối rối.
Người giúp việc trong nhà chế giễu tôi là kiểu phụ nữ hèn hạ từ trong trứng, không ăn được đồ ngon nên mới thích những thứ bẩn thỉu bên ngoài như vậy.
Vì vậy, tôi đã kìm nén cảm xúc, nghe theo lời của hệ thống, biến mình thành một người phụ nữ vô cảm, không có sở thích gì đặc biệt.
9
Sau ngày hôm đó, gần nửa tháng tôi không gặp lại Lục Trầm.
Nhưng Lục Triệu Dương thì vẫn thường xuyên xuất hiện.
"Thời Tố, cứu mạng! Lũ ngốc đó lại đến nữa rồi!"
Trong điện thoại, giọng điệu đầy khoa trương của Lục Triệu Dương truyền đến tai tôi.
Tôi chậm rãi ăn hết tô hoành thánh, đi về phía con hẻm quen thuộc.
Lục Triệu Dương chắc chắn sẽ không sao, nếu không thì hệ thống đã sớm cảnh báo với tôi rồi.
Vậy cậu ta muốn làm gì đây?
Từ xa, tôi đã thấy Lục Triệu Dương đang bị một đám đông vây quanh, thân hình cậu ta cao lớn, như hạc lạc giữa bầy gà.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nếu không kể đến hình ảnh cậu ta ôm đầu chạy về phía tôi thì đúng là rất giống khung cảnh trong những bộ truyện tranh thiếu nữ.
Cậu ta thực sự rất dễ bị đánh, từ khi tôi gặp cậu ta đến giờ, cậu ta đã bị người ta đuổi đánh trên đường về nhà hai lần rồi.
Tôi kéo cậu ta ra sau lưng mình, định đánh nhau với đám côn đồ đang chạy đến trước mặt nhưng Lục Triệu Dương đột nhiên kéo tôi bỏ chạy.
Tôi: ?
Mấy người đó nhìn không giống như những người luyện võ, tôi tự tin rằng mình có thể đánh lại được.
Nhưng tôi chưa kịp nói hết lời, Lục Triệu Dương đã quay đầu lại.
Khóe môi cậu ta hơi cong lên, vẻ mặt đầy tự do không chút ràng buộc, ánh hoàng hôn chiếu vào gò má của ta, phủ lên đó một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Tôi giật mình, sau đó thì thấy cậu ta đột nhiên dừng lại, cười như một đứa ngốc.
"Thời Tố, chị có thấy cảnh tượng hôm nay rất quen thuộc không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-12.html.]
Tôi hơi cúi đầu, mới phát hiện không biết từ lúc nào cậu ta đã nắm lấy tay tôi.
"Thời Tố."
Lục Triệu Dương bóp c.h.ặ.t t.a.y tôi, cậu ta từ từ tiến lại gần tôi.
Hệ thống liên tục cập nhật mức độ thiện cảm đang tăng lên trong đầu tôi, giọng nói của Lục Triệu Dương cũng theo đó mà run rẩy.
"Em thích chị, làm bạn gái em nhé, có được không?"
Trong đầu tôi như có thứ gì đó vừa nổ tung, khiến tôi hơi choáng váng.
Đó là tiếng hệ thống reo hò: [Ký chủ! Cô đã làm được rồi! Mức độ thiện cảm đã vượt mức 95!]
Rõ ràng là tin tốt.
Tôi ngẩng đầu nhìn người thiếu niên đang lo lắng và chờ đợi ở trước mặt, có một khoảnh khắc nào đó, tôi đột nhiên cảm thấy mình hơi hèn hạ.
10
Tôi đã bị trói buộc với hệ thống vào năm lớp 12.
Hệ thống đã tuyên bố thời gian tử vong của tôi ngay từ đầu.
Nếu muốn sống sót, tôi chỉ có thể đạt được mức độ thiện cảm thật cao với những “đứa con cưng của trời”, chỉ như thế mới có thể thay đổi được vận mệnh.
Để sống sót, kiếp trước tôi đã chọn Lục Trầm, người dễ tiếp cận nhất đối với tôi.
Lúc đó, có lẽ quyết định đó cũng là sự ích kỷ, vì tôi cũng có chút thiện cảm với anh ta.
Nhưng đối với Lục Triệu Dương, từ đầu đến cuối, tôi chỉ coi đó là một nhiệm vụ mình phải hoàn thành.
Tình cảm trong sáng và nồng nhiệt của người thiếu niên, giống như một ly rượu mạnh, trôi vào cổ họng, thiêu đốt người uống nó.
Bàn tay đang nắm lấy tay tôi từ từ buông thõng xuống, Lục Triệu Dương cười khẩy: "Tôi, tôi chỉ đùa thôi... Đừng nghĩ đó là thật nhé!"
Cậu ta quay người định bước đi nhưng không che giấu được khóe mắt đỏ hoe, như thể giây tiếp theo sau đó, cậu ta sẽ thực sự khóc trước mặt tôi.
Tôi ngây người nhìn cậu ta, khoảnh khắc cậu ta xoay người định đi, tôi đã nắm lấy tay cậu ta.
Tôi kiễng chân, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì cả.
Đôi môi của thiếu niên mềm mại và dễ hôn vô cùng.
Mọi thứ… Cứ như một giấc mơ.
Tôi nằm trên giường, nhắm mắt vẫn có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên không thể nào che giấu trong mắt Lục Triệu Dương.
Quạt trong phòng không ngừng thổi ra từng đợt gió, mang theo hơi mát đầy xoa dịu trong đêm hè oi bức.
Nhưng tôi lại thấy má mình nóng rang.
11
Sau giờ học, không biết Lục Triệu Dương lôi từ đâu ra một chiếc xe đạp, cậu ấy vỗ vỗ vào yên sau, nhếch môi cười.
Tôi ôm cặp sách, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của các bạn học khác, bất lực mà leo lên xe đạp của Lục Triệu Dương.
Lục Triệu Dương khoa trương như thể muốn cả thế giới biết rằng chúng tôi đang hẹn hò với nhau.