Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:11
Lượt xem: 17

80 điểm thiện cảm, cũng không thể nào bằng được “ánh trăng sáng” của anh ta.

Ngày sinh nhật của anh ta, cô bảo mẫu đã kể với tôi rằng, "lần đầu tiên đưa con gái đến biệt thự" của Lục Trầm, là đưa ánh trăng sáng của anh ta đến.

Với sự bất ngờ mà tôi và hệ thống đã dày công chuẩn bị cho anh ta, anh ta dẫn ánh trăng sáng của mình đi vào, ánh nến màu cam chiếu sáng khuôn mặt u ám của anh ta.

Tôi tưởng rằng đó là người nhà của anh ta, định đến chào hỏi thì bị anh ta kéo mạnh vào góc nhà.

"Em đang làm gì thế hả?" Ánh mắt lạnh lùng của anh ta như băng tuyết ngàn năm, có thể đóng băng cả người đối diện.

Tôi bối rối không biết mình đã làm sai bước nào trong một bài toán tưởng chừng như rất dễ này.

Mới nhớ ra rằng, hôm qua anh ta đã ném cho tôi một chiếc thẻ đen, bảo tôi hôm nay hãy đi chơi với bạn bè đi.

Ồ, hóa ra không phải là anh ta quên sinh nhật của chính mình, không phải là anh ta thực sự muốn tôi đi chơi với bạn bè, mà là để anh ta đón ánh trăng sáng của mình về nhà.

7

Tôi vừa xoay người bước thật nhanh ra khỏi phòng hiệu trưởng, Lục Trầm đã đuổi theo.

"Thời Tố, em cũng quay trở về rồi phải không?" Anh ta chặn trước mặt tôi, kiên quyết muốn có được một câu trả lời từ tôi.

"Tổng giám đốc Lục, nếu anh còn như vậy nữa..."

Đúng lúc này thì Lục Triệu Dương chạy đến: "Anh! Ơ? Thời Tố, chị cũng ở đây à?"

Tôi không để ý đến Lục Triệu Dương, trực tiếp đi vòng qua cậu ta, nhanh chóng xoay người rời đi.

Lục Trầm...

Tôi không đòi lại thời gian mà suốt những năm đó anh ta lãng phí của tôi, đã là đối đãi tốt với anh ta lắm rồi.

Một bài toán không có lời giải, vốn dĩ có cố gắng tiếp tục giải thì cũng không có ý nghĩa gì.

"..."

Hệ thống nhắc nhở tôi rằng Lục Triệu Dương đang có 60 điểm thiện cảm với tôi, khi tôi đang ngồi trên sân vận động xem trận thi đấu bóng đá của cậu ta.

Lục Triệu Dương đứng trong đội hình ra sân, mang khí chất tươi trẻ của người thiếu niên, tươi cười rạng rỡ vẫy tay với tôi.

Đẹp trai đến mức khiến các cô gái xung quanh hò hét ồn ào cả lên.

Khán đài rất náo nhiệt, tôi bị bầu không khí xung quanh cuốn trôi theo, nhận một cây gậy cổ vũ của một nhóm người hâm mộ rồi cùng hô to “cố lên, cố lên” với bọn họ.

Có lẽ trận thi đấu thế này thực sự có thể khuếch đại cảm xúc trong lòng người.

Sau một trận đấu, Lục Triệu Dương đã có 70 điểm thiện cảm với tôi.

Thêm một chút nữa là đã đạt đến mức độ tình cảm trên mức bạn bè.

Việc công lược Lục Triệu Dương diễn ra suôn sẻ đến khó tin, như thể đang bù đắp cho những cản trở và mất mát mà tôi từng phải chịu đựng từ hành trình công lược Lục Trầm.

Hoặc cũng có thể là, tâm tư của thiếu niên thì đơn giản hơn nhiều, vì thế mà cũng dễ tiếp cận hơn?

Tôi không nghĩ nhiều đến thế, vì vừa tan học về đến nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-11.html.]

Tôi lại gặp Lục Trầm.

Kể từ lần gặp trước đó ở phòng hiệu trưởng, anh ta luôn nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận tôi.

Tin tốt là, bây giờ anh ta không còn nhận định rằng tôi là người có ký ức về lần công lược trước đó với mục tiêu là anh ta nữa.

Tin xấu là, bây giờ anh ta dường như đang nghĩ cách để tôi có thể đón nhận anh ta một lần nữa.

8

Tôi giả vờ không nhìn thấy anh ta nhưng anh ta lại chạy đến trước mặt tôi, trên mặt nở một nụ cười tươi rói:

"Thời Tố, sao giờ này em mới về?"

Rõ ràng anh ta là kiểu người nên mặc vest để oanh tạc trên thương trường nhưng lúc này lại cố tình mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, xắn tay áo một cách tùy tiện, như muốn hòa nhập vào khu ổ chuột đổ nát này của tôi vậy.

Nhưng ngay cả chiếc áo sơ mi rẻ nhất của anh ta, cũng là thứ mà những người sống ở khu vực này không thể nào mua nổi.

Tôi không để ý đến anh ta, anh ta cũng không nản lòng, đợi tôi xuống lầu vứt rác, anh ta lại chạy đến, vội vàng cướp lấy túi rác của tôi, mang đi vứt hộ tôi.

Trước đây, tôi luôn tự cho rằng mình rất hiểu Lục Trầm nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra, thực ra tôi không hiểu anh ta chút nào.

Giống như lúc này vậy, tôi không thể hiểu được mạch suy nghĩ của anh ta.

Trong ấn tượng của tôi, Lục Trầm không phải là người ngu ngốc như vậy.

Anh ta là một thương nhân, quanh năm suốt tháng chỉ làm những việc có lợi cho mình, cũng là những việc mà anh ta có thể nhìn thấy một kết quả tốt đẹp từ nó.

Có lần, anh ta đưa tôi đến dự tiệc mừng thọ của một cụ già.

Tôi tưởng rằng cuối cùng anh ta cũng đã đón nhận tôi, muốn công khai để mọi người biết đến mối quan hệ của chúng tôi.

Kết quả chỉ là để lấy lòng cụ già này…

Vì trước đây tôi đã tình cờ cứu mạng cụ già đó.

Giờ nghĩ lại, có lẽ Lục Trầm luôn mang tôi theo bên mình, cũng có thể là vì cụ già đó chăng?

Khi tôi đang định lên lầu để đi vào nhà thì nghe thấy giọng nói đầy hứng khởi của một thiếu niên vang lên:

"Thời Tố! Ra đây mau lên! Xem tôi mang gì tới cho chị này?"

Quay đầu lại, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, ở ngõ nhỏ phía bên kia, tôi nhìn thấy Lục Triệu Dương đang chạy về phía tôi, trên tay đang xách một túi đồ.

Tôi chậm rãi đi tới, mới phát hiện trong tay cậu ta là mấy cái bánh trứng nóng hổi.

Vội vàng nhét một miếng bánh vào tay tôi, tôi hơi ngơ ngác: "Cậu..."

Lục Triệu Dương gãi đầu, ánh mắt lảng tránh ánh mắt của tôi nhưng vành tai thì lại ửng đỏ hết cả lên: "Tôi, tôi vừa nhìn thấy người ta bày bán ở ven đường, nghĩ rằng chị sẽ rất thích ăn..."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Mua ở đâu vậy?"

"Ngay cổng trường, là một cửa hàng mới mở."

Tôi không kìm được mà mở mắt thật to, định hỏi rõ hơn thì sau lưng vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

"Anh? Sao anh cũng ở đây vậy?" Lục Triệu Dương vô cùng kinh ngạc.

Loading...