Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:29:10
Lượt xem: 22

Lúc tan học tôi vô tình va phải một người, quay đầu lại thì thấy người đỡ lấy tôi chính là Lục Triệu Dương.

Những chuyện tương tự xảy ra nhiều vô số kể nhưng tôi nghĩ đây chắc hẳn là do hệ thống sắp đặt.

Ví dụ như lúc này đây, tôi gặp Lục Triệu Dương bị một nhóm người vây đánh ở đầu ngõ.

Tên cầm đầu nhìn thấy tôi, hung dữ giơ cây gậy trong tay lên, đe dọa tôi:

"Đừng có rảnh rỗi mà xen vào chuyện của người khác!"

Tôi cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.

Nhưng Lục Triệu Dương là đối tượng công lược của tôi.

Tôi xông tới, ném cặp vào mặt tên cầm đầu, nhân thời cơ mà đá vào mấy người vây quanh, đồng thời nhanh chóng giật lấy cây gậy trong tay hắn ta, đánh cho đám người vây quanh mỗi đứa một gậy.

Trong ngõ nhỏ vang lên tiếng la hét hỗn loạn.

Tôi kéo Lục Triệu Dương chạy một mạch ra khỏi ngõ.

Trên con đường ít người, tôi sợ những người kia đuổi theo nên cứ kéo cậu ta chạy liên tục qua năm sáu con phố.

Khi dừng lại, cả khuôn mặt Lục Triệu Dương đỏ bừng, cậu ta nhìn tôi chằm chằm, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Hệ thống nhắc tôi rằng phải thân thiết với cậu ta nhiều hơn.

Vì vậy, tôi nhìn cậu ta, ân cần hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Mắt Lục Triệu Dương bị bầm tím, khóe miệng bị đánh đến sưng lên nhưng cậu ta lại trả lời: "Tôi, tôi không sao!"

Lục Trầm cũng luôn cố tỏ ra là mình mạnh mẽ khi đã bị đánh đến bầm dập, đây có phải là gen của nhà họ Lục không vậy?

Tôi không nói thêm lời nào, theo lời nhắc của hệ thống mà tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

"Đi theo tôi."

Tôi đưa cậu ta đến hiệu thuốc, mua một ít nước khử trùng và rượu thuốc đóng gói, đưa cho cậu ta.

"Về nhà nhớ phải bôi thuốc cẩn thận, mỗi ngày một lần, đừng để vết thương bị dính nước."

Đây là lời của ông chủ hiệu thuốc vừa nói với tôi, tôi thuật lại hết cho Lục Triệu Dương.

Lục Triệu Dương kéo tôi lại, khuôn mặt đẹp trai như thường lệ của cậu ta lúc này trông có chút buồn cười, cậu ta gãi gãi đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng.

"Thời Tố, mặc dù tôi không thích chị nhưng... Lòng tốt này của chị, tôi sẽ ghi nhận, cảm ơn chị rất nhiều!"

Tôi nhìn bóng lưng Lục Triệu Dương như thể đang bỏ chạy khỏi tôi, trong lòng có hơi hụt hẫng.

Hóa ra, cậu ta vẫn chưa thích tôi.

Vậy thì phải làm sao mới có thể khiến cậu ta thích tôi đây?

5

Lễ trao giải học sinh xuất sắc được tổ chức vào ngày hôm sau.

Tôi đứng trên bục cao nhìn thẳng xuống, cho đến khi có người dừng lại ở trước mặt tôi, trao giấy khen cho tôi, tôi mới để ý người trước mặt mình là ai.

Chính là Lục Trầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-10.html.]

Anh ta đứng dưới bục nhưng lại cao hơn tôi, mặc vest đen, vai rộng chân dài, khuôn mặt dịu dàng như nước, vẫn đẹp trai như trước, anh ta nhìn tôi đến đờ đẫn, không biết là đang nghĩ gì.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Cho đến khi có người bên cạnh nhắc nhở: "Anh Lục?"

Anh ta mới trao giấy khen cho tôi.

Sau đó là bắt tay tôi, khi hai bàn tay giao nhau, tôi nhận ra rằng anh ta đã dùng khá nhiều lực, khiến tay tôi hơi đau.

Tôi vội rút tay lại.

Khi rút tay ra, đầu ngón tay như bị anh ta khẽ cào vài cái.

Người dẫn chương trên sân khấu hào hứng nói: "Tiếp theo, chúng ta hãy dành những tràng pháo tay nồng nhiệt cho những học sinh xuất sắc này!"

Nói xong, Lục Trầm đứng bên cạnh tôi, tôi để ý thấy bên dưới có tiếng bàn tán xôn xao, không nhịn được mà nhìn xuống.

Chỉ thấy Lục Triệu Dương đứng ở vị trí trung tâm của khán đài, hai tay giơ cao quá đầu, nhiệt liệt vỗ tay, cười toe toét: "Thời Tố là đỉnh nhất!!"

Một đám bạn bè xung quanh cậu ta cũng vỗ tay nhiệt tình và reo hò theo.

Hiệu trưởng tức tối đến nỗi đi đến tát cho mỗi đứa một cái, thấy Lục Triệu Dương bị tát đến mức ôm đầu chạy loạn, tôi không nhịn được mà bật cười.

"..."

Lễ trao giải kết thúc, tôi được cô chủ nhiệm mời đến phòng hiệu trưởng.

Còn chưa kịp bước vào phòng hiệu trường, chủ nhiệm đã vừa đi vừa nói với tôi:

"Thời Tố, biết hoàn cảnh gia đình em không tốt nên ban giám hiệu nhà trường đã tìm cho em một công việc bán thời gian, yên tâm, chỉ là công việc dịch tài liệu thôi bình thường mà thôi..."

"Thầy ơi, em không cần đâu ạ."

Có lẽ là do tôi từ chối quá nhanh, chủ nhiệm hơi ngạc nhiên: "Tại sao thế?"

"Em hy vọng năm tới có thể phấn đấu học tập nghiêm túc, nỗ lực để vào một trường đại học tốt hơn."

Mặc dù tôi học rất khá nhưng tôi không dám tự tin rằng mình vừa có thể học hành, vừa công lược, vừa đi làm thêm.

Trước đây khi công lược Lục Trầm, tôi đồng ý làm công việc này cũng chỉ để có thể tiếp cận Lục Trầm tốt hơn mà thôi.

Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn, tôi đã nhận được học bổng đủ để mua một căn nhà ở một huyện nhỏ, hơn thế nữa là còn đủ để trả hết trong một lần chứ không cần trả góp.

Mặc dù tôi đã từ chối công việc làm thêm nhưng hiệu trưởng vẫn muốn gặp tôi, tôi chỉ có thể đi vào.

Vừa vào cửa, tôi đã thấy Lục Trầm ngồi trên ghế sofa, dáng người cao ráo, cổ áo sơ mi màu trắng khiến khuôn mặt anh ta càng thêm lạnh lùng.

Anh ta thấy tôi đến, khóe mắt hơi đỏ, định bước đến ôm tôi: "Thời Tố, anh..."

Tôi nhanh nhẹn tránh vòng tay của anh ta, bình tĩnh và dè chừng, nhìn anh ta chằm chằm: "Xin anh hãy tự trọng."

Lục Trầm sửng sốt trong chốc lát, sự bối rối trong mắt anh ta giống hệt như lúc tôi vui vẻ tổ chức sinh nhật cho anh ta nhưng anh ta lại lạnh lùng trách móc tôi.

6

Trong lần công lược trước đó, Lục Trầm và tôi luôn hẹn hò bí mật.

Anh ta không muốn công khai, lý do là vì khi chúng tôi quen nhau, tôi vẫn còn là một học sinh, một khi tin tức hẹn hò của tôi và anh ta lan truyền ra ngoài, người đầu tiên chịu thiệt thòi chắc chắn sẽ là tôi.

Nhưng mãi đến ngày tôi tổ chức sinh nhật cho anh ta, anh ta mới trách móc rằng tôi không nên xuất hiện ở biệt thự của anh ta. Tôi mới nhận ra, bấy lâu nay, hệ thống đã nói không hề sai tí nào.

Loading...