Ngọt Ngào Dành Riêng Cho Em - Chương 1: Cẩm Ngư Giữa Hè
Cập nhật lúc: 2024-12-30 16:28:55
Lượt xem: 78
[FULL] Cẩm Ngư Giữa Hè
Tác giả: Trân Bố Xước
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Hệ thống bảo tôi phải công lược gã thợ xăm cục cằn.
Nhìn thấy cánh tay đầy hình xăm lớn của hắn, tôi căng thẳng đến mức lắp bắp:
"Anh... anh tính phí thế nào?"
Người đàn ông nhướn mày: "800 một giờ."
"Tôi... tôi đang hỏi về việc xăm."
"Chứ không thì sao?"
Tối hôm sau, trong căn hộ thuê của hắn.
Hắn nhấc bổng tôi lên, ép sát vào tủ giày ngay lối vào.
“Ngoan nào, rất nhanh sẽ thích thôi.”
1
[Vào đại học, bắt đầu cuộc sống mới, hay cả đời bị giam cầm bên cạnh bố mẹ, chọn một đi.]
Tôi đứng ngoài tiệm xăm, do dự suốt nửa tiếng đồng hồ, hệ thống bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nhưng tôi cũng không phải cố ý đâu.
Hệ thống muốn tôi chinh phục một thợ xăm.
Thông tin của hắn hiện lên trong đầu tôi.
Tống Phàn, 26 tuổi, chủ tiệm xăm.
Người đàn ông này có gương mặt góc cạnh, cánh tay trái cường tráng phủ kín những hình xăm phức tạp.
Nhìn qua đã thấy không dễ đối phó.
Nếu chỉ là chinh phục thì cũng thôi đi, nhưng còn có nhiệm vụ khác… sau một tháng, tôi phải chia tay hắn một cách đột ngột.
"Tôi sợ anh ta sẽ trả thù tôi."
Hệ thống cười gian xảo: [Bị một anh chàng cao 1m86, cơ bụng 8 múi trả thù, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.]
"Không cần phải kích thích đến thế."
[Nhưng cô cũng đừng lo quá, đến lúc đó tôi sẽ cung cấp cho cô một thân phận mới, chỉ cần không quay lại, anh ta sẽ không tìm được cô.]
Ánh nắng giữa mùa hè chói chang đến mức khô rát cả cổ họng.
Tôi nuốt nước bọt, vén rèm bước vào trong.
Lúc này tiệm khá vắng khách.
Vừa vào cửa, mấy cặp mắt đồng loạt dõi theo tôi.
Tống Phàn tay kẹp điếu thuốc, liếc qua tôi một cách hờ hững:
"Chúng tôi không tiếp khách vị thành niên."
[Nhanh lên, để anh ta nhớ mặt cô!]
Hệ thống nhắc nhở.
Tôi luống cuống lục tìm thẻ căn cước trong cặp.
"Tôi là Trần Ân Duyệt, năm nay vừa tròn 18 tuổi."
Hắn hứng thú cầm thẻ căn cước, cười khẩy một tiếng:
"Quả thật là 18 tuổi."
Hôm qua là sinh nhật tôi.
Ngày 7 tháng 6.
Cũng là ngày đầu tiên của kỳ thi đại học.
Món quà tôi nhận được là bữa tối bổ dưỡng có pha thuốc ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy, đã bỏ lỡ hai môn thi.
Hôm nay, tôi kiên quyết tham gia hai môn còn lại, mẹ tôi chẳng còn buồn ngăn cản.
Hệ thống lại phấn khích:
[Làm theo lời tôi dạy, hỏi anh ta đi, hỏi ngay!]
Tôi căng thẳng đến mức lắp bắp.
"Anh... anh tính phí thế nào?"
Tống Phàn vuốt ve thẻ căn cước, nhướng mày nhìn tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ngot-ngao-danh-rieng-cho-em/chuong-1-cam-ngu-giua-he.html.]
"800 một giờ."
Bên cạnh có người lên tiếng trêu chọc: "Anh Tống cứ gặp các cô gái trẻ là lại giảm giá, không biết ai lợi ai đây."
Mặt tôi đỏ bừng: "Tôi... tôi đang hỏi về việc xăm hình."
Hắn khẽ nhếch môi: "Chứ không thì sao?"
Xung quanh vang lên tiếng cười rộn ràng.
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn chạy ra ngoài ngay lập tức.
Cũng tại cái hệ thống c.h.ế.t tiệt này.
Nửa tiếng tôi do dự ngoài tiệm, nó đã đọc cho tôi gần nửa cuốn tiểu thuyết 18+ để "nền tảng" sẵn.
[Cô đúng là chưa trải sự đời, nếu tôi là phụ nữ thật, thấy loại đàn ông này đã dán vào rồi, hiểu chưa?]
"Muốn xăm hình gì?"
Tống Phàn dập điếu thuốc, trả lại thẻ căn cước cho tôi.
Tôi vẫn tiếp tục làm theo hệ thống dạy:
"Anh có thể thiết kế cho tôi một hình không?"
[Còn một câu nữa, nói tiếp đi!]
"Tôi muốn... để lại dấu ấn của anh."
Cả tiệm lập tức nổ tung.
"Anh Tống, cô gái nhỏ dám thổ lộ thế này, anh còn không đáp lại người ta đi!"
"Chị dâu, anh Tống mà quen cô, liệu giáo viên chủ nhiệm có đồng ý không?"
"Tôi tốt nghiệp rồi."
Tôi nhận luôn tiếng "chị dâu" đó.
Mọi người càng cười lớn hơn.
Nào là mang nước, nào là kéo ghế.
"Chị dâu, ngồi đây đi."
"Ngồi gì ghế? Ngồi cạnh anh Tống luôn cho gần."
Một cậu thanh niên trạc tuổi tôi kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha.
Tống Phàn quét mắt lạnh lùng lên bàn tay cậu ta đang đặt trên tay tôi, cậu ta lập tức rụt lại.
"Anh Tống, em sai rồi, đừng trừ lương em, em còn hai con ch.ó phải nuôi!"
Hệ thống cười nham hiểm: [Có chút chiếm hữu rồi đấy, dấu hiệu tốt.]
Tống Phàn rút điện thoại khỏi tay tôi: "Mở khóa."
Tôi ngoan ngoãn dùng vân tay mở.
"Số điện thoại, WeChat, đều lưu rồi. Tôi sẽ gửi bản phác thảo cho cô trước, xác nhận xong lúc nào cũng có thể đến tiệm."
Hắn dừng lại, nhìn tôi: "Tất nhiên, nếu nhớ tôi, cũng có thể đến."
Vậy là hắn chấp nhận lời tỏ tình của tôi rồi sao?
Mặt tôi có lẽ đã đỏ đến chín.
"Vâng."
Nói xong, tôi lấy lại điện thoại và chạy vội ra khỏi tiệm xăm.
Hệ thống có vẻ rất hài lòng.
[Tiến triển tốt, giờ đến giai đoạn yêu đương, chỉ cần đừng để anh ta lên giường, còn lại tùy cô phát huy.]
"Không được để ngủ cùng, mà anh lại bắt tôi đọc những cuốn tiểu thuyết đó."
Tôi lẩm bẩm, nhìn qua phần chú thích mà hắn tự lưu vào.
Phàn.
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
[Cô không hiểu loại sinh vật tên đàn ông này rồi. Khi họ muốn ngủ với cô nhất mà cô rời đi, đó mới là đòn đau nhất.]
"Vậy cũng tốt."
Dễ dàng tỏ tình thành công như thế, hắn chắc là kiểu người tùy tiện.
Trong thời gian ở bên hắn, tôi phải chú ý giữ bản thân thật tốt.
2
Khi về đến nhà, tôi thấy mẹ đang cuộn mình trên sofa xem tivi.
Bà chỉ vào túi đồ bên cạnh:
“Mẹ mua cho con đấy, ngày mai nhà có khách, nhớ mặc vào nhé.”
Tôi có một linh cảm chẳng lành.