Lúc ,  cảm thấy  thật hạnh phúc, những thiếu sót trong quá khứ dường như   Cố Duệ lấp đầy trong một cách vô thức.
 
 chỉ  ôm c.h.ặ.t t.a.y   hơn nữa thôi!!!
 
“Chúng  đều là ánh sáng của đối phương.” Cố Duệ   bằng ánh mắt đầy yêu thương, khóe môi mỉm  ấm áp. 
 
“Em  còn gì   nữa ,  đưa em về trường  ?” 
 
“Tại ?” 
 
“Bởi vì em   nghỉ ngơi thật , đem giải thưởng cao nhất về cho em”
 
“Giải thưởng chắc chắn là của .” Giọng Cố Duệ đầy kiên quyết.
 
“ mà…”Anh nhẹ nhàng nâng cằm , trong mắt loé lên một tia đùa cợt.
 
“Nếu em  thể cổ vũ cho , thì  sẽ càng  thêm động lực.” 
 
 bất chợt cảm thấy  lúng túng: “Cổ vũ thế nào?” 
 
“Em  xem?” 
 
Giọng Cố Duệ trầm ấm vang qua tai : “Bảo bối, mới một đêm    nghỉ ngơi  ?” 
 
: !!!
 
“Không … chỉ là… nếu  nghỉ ngơi  thì năng suất cũng sẽ  ảnh hưởng.” 
 
Cố Duệ hôn lên má .
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Được,  bây giờ chúng  về nhà, để  chứng minh cho em xem thử, năng suất   ảnh hưởng  …”
 
Giọng   nhẹ nhàng, mang theo một chút lười biếng, khuấy động cả trái tim của . 
 
29.
 
Sáng thứ Ba, khi   thức dậy.
 
“Có một chiếc Cadillac đang đậu  tầng,   là đang đợi ai nữa?” Bạn cùng phòng của   một cách thờ ơ, “Hình như  đây   từng thấy qua chiếc xe …” 
 
"Ở ?" Hai  bạn cùng phòng khác cũng tò mò chạy  ban công.
 
Cadillac? Không hiểu , trong lòng  lập tức nghĩ đến Cố Duệ, nhưng mà hôm nay    tham gia cuộc thi ,   mà đến đây  chứ? 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-den-tim/50.html.]
 
Trong lòng   khỏi tự giễu, xem  là  đang nhớ   quá …
 
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
 
Là tin nhắn WeChat từ Cố Duệ.
 
[Xuống lầu.]
 
  bất ngờ  vui mừng,  mới nghĩ đến Cố Duệ thì    xuất hiện, đây là cảm giác đặc biệt gì  chứ? 
 
 nhanh chóng  đồ  chạy xuống lầu để gặp  . 
 
“Sao   đến đây? Hôm nay    Hàng Châu mà?"
 
Gương mặt điển trai của Cố Duệ thoáng chốc trở nên dịu dàng,   nghiêng đầu: "Lên xe ."
 
Nói xong,   mở cửa ghế phụ và bảo   .
 
"Cố Duệ,  vẫn  trả lời câu hỏi của em..."
 
"Em  ăn gì?" Anh  mỉm .
 
“Em á? Em   ăn…” 
 
Cố Duệ nắm lấy tay . 
 
“Bảo bối, đừng quậy nữa. Lát nữa 8 giờ em còn  lên lớp,  cũng  chuyến bay lúc 10 giờ. Bây giờ  hơn 7 giờ , em cũng  giờ cao điểm ở Trùng Khánh như thế nào mà? Anh đang gấp lắm, thời gian còn  chỉ đủ để đưa em  ăn sáng thôi, em chắc chắn   ăn ?” 
 
Dù đang  vội vã thế mà Cố Duệ vẫn chọn đến gặp  , cảm giác ngọt ngào trong  bỗng nhiên dâng trào, như hồ nước tĩnh lặng bỗng dậy sóng nhẹ.
 
“Em ăn, ăn cái gì cũng .” 
 
Anh    sang, chỉ vỗ nhẹ lên tay . 
 
“Như  mới là bé ngoan chứ.”
 
“Cố Duệ, thật    cần  đến đây .” 
 
“Anh nhớ em.” Giọng   bình thản nhưng  ấm áp,   cảm thấy  yên bình và dịu dàng.
 
"Trước khi    em thêm một chút.”