Hình như cũng hiểu  sự bối rối của ,  nên cô Lưu  còn tiếp tục hỏi về chuyện của  và Cố Duệ nữa. 
 
Cho đến khi xuống xe, cô  mới  đầu hỏi Cố Duệ: “Chuẩn  cho kì thi đến  ?”
 
“Mẹ  cần lo , tự con sẽ chuẩn   thôi.” 
 
“Cậu cứng cổ   ? Còn  vẻ với  ? Cuối tuần  về nhà ?” 
 
“Con  về.” 
 
Cô Lưu  chúng  một cách đầy ẩn ý: "Cố Duệ, con trưởng thành ,   chịu trách nhiệm với mỗi một hành động mà   , đừng lúc nào cũng tuỳ ý,  rõ ?” 
 
“Nghe rõ , cô Lưu ơi, cô mau  .”
 
 đột nhiên cảm thấy  chút  hổ,  cứ cảm giác những lời cô   như đang ám chỉ gì đó nhỉ? 
 
Cho đến khi bóng dáng của cô Lưu   biến mất khỏi tầm mắt,  mới  thể thở phào nhẹ nhõm,  thụp xuống ghế. 
 
Cố Duệ vỗ vỗ lên vai : “Chị ,  cần căng thẳng như  . Cứ xem   như  em là  mà.” 
 
“Anh đừng chạm  em.”  bỗng nhiên cảm thấy  chút tức giận.
 
“Cô Lưu là  ,    em.” 
 
“Đừng  sớm như .” Cố Duệ thản nhiên  . 
 
“Ai   tương lai   chứ?” 
 
“Em thật sự  hiểu đó! Anh  thấy cô Lưu từ  tại    báo cho em ? Cứ để em  rối tung rối mù lên . Anh cố tình xem em là trò  đúng ?” 
 
“Không   mà, chỉ là cảm thấy em  đáng yêu,  trêu em một chút thôi. Ngoan nào, đừng giận .” 
 
“Không ngờ đấy… hoá    thể đem  xe  trường là vì  chỗ dựa  lưng.”  bĩu môi, trả đũa  . 
 
“Khoan ,     sớm  em là học trò của cô Lưu  ?” 
 
Cố Duệ thu  nụ , vô cùng nghiêm túc: “Anh  ,  chỉ  chuyên ngành Tiếng Anh Thương Mại của em  môn Quản lý Kinh doanh Quốc tế, nhưng  thật sự      là giáo viên của em.” 
 
“Được  mà, bảo bối,  xin  mà.” Anh  hôn lên cánh môi . 
 
Làm cái gì  chứ? Cố Duệ cũng  cách dỗ  quá đấy,  sắp  sống nổi !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-den-tim/41.html.]
 
"Chúng   thôi!"
 
"Đi  ?"
 
"Mua đồ cho em."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
“Hả? Tại   mua đồ cho em?"
 
"Bởi vì..." Cố Duệ nghiêng đầu, cố tình kéo dài âm cuối.
 
“Hôm nay   định để em về nhà . Phải mua quần áo để em còn  đổi nữa, dù  thì đồ của em cũng ướt đẫm mồ hôi  còn gì.” 
 
“...” 
 
“Anh  cho em về thì em sẽ  ?” 
 
Cố Duệ  trả lời  nữa, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều  bình tĩnh, chỉ lộ  một nụ  mơ hồ. 
 
Sao thế nhỉ? Sao   cảm thấy  chút lo lắng ? 
 
24. 
 
Cố Duệ hết đưa   dạo phố   đến ăn uống. 
 
Cả một buổi chiều cứ như  mà trôi qua. 
 
Buổi tối, Cố Duệ đưa  đến căn hộ bên ngoài trường của  . 
 
Thế nhưng  đó Cố Duệ  nhận  một cuộc gọi từ giảng viên chuyên ngành  rời , để  ở  một . 
 
Đây là  đầu tiên  đến nơi , ngoài cảm giác xa lạ   vẫn thấy nó  chút  thuộc, bởi vì mỗi góc nhỏ trong căn hộ đều tràn ngập hương vị của Cố Duệ. 
 
Thời gian từ từ trôi qua,  càng ngày càng buồn ngủ. 
 
Cuối cùng,  thật sự  chịu nổi nữa,  tắm,  quyết định   giường của Cố Duệ mà ngủ. 
 
Cũng    qua bao lâu,  cảm nhận    đẩy cửa phòng ngủ. Người đó cũng  lên tiếng, động tác  nhẹ, nhưng trong cơn mơ màng,      trở về.
 
Cố Duệ bước tới, cúi  hôn  một cái,  mạnh, nhưng đủ để    tỉnh giấc.