Một buổi chiều nọ, khi Lý Sở đến nhà ,  vẫn đang cuộn   ghế sofa. Trong dòng chảy bất tận của mùa hè , cả   toát  cảm giác cô đơn như ‘ cầm giáo đơn độc lang thang’, sự hư vô của ‘kiếp  như mộng’ và trạng thái ủ rũ đến mức  thể cứu vãn.
 
 
“An Nhiên, bộ dạng  của chị là  đây?” Ánh mắt   lóe lên một tia khinh thường. 
 
 
“Có thể khiến chị sa sút thành như  chắc chỉ  một lý do thôi. Chị  , là ai  chị khổ sở đến mức  hả?”
 
 
Đây là Lý Sở, con của dì nhỏ, là em họ của . 
 
 
“Cút.”
 
 
Cậu  hừ lạnh một tiếng: “Chị    chứ gì? Không  thì thôi.”
 
 
“Cậu đến đây  gì? Không  chuyện gì thì  , đừng  phiền chị.”
 
 
“An Nhiên, chị  thể đối xử tử tế với em một chút ? Hôm nay em đến là để giải cứu chị đấy...”
 
 
“Giải cứu? Chị đây là ai mà cần  giải cứu chứ? Lại rảnh rỗi   việc gì  ?”
 
 
“Chị…” Lý Sở cau mày.
 
 
“Nghe em    , đừng vội từ chối mà.”
 
 
“Hừ…”  lườm   một cái,  buồn đáp .
 
 
Lý Sở  ghé sát đầu  gần: “An Nhiên, em  thật đấy, em dẫn chị  uống rượu nhé?”
 
 
 trở , chẳng buồn để ý đến những lời đó.
 
 
“Chị ít nhất cũng  phản ứng một chút chứ? Chị nghĩ xem, cứ rệu rã như xác sống thế  thì  ý nghĩa gì ? Chi bằng để em trai dẫn chị  ngắm trai , để chị thoải mái buông xõa,   khi trở về tâm trạng sẽ khá hơn thì ?”
 
 
Có lẽ Lý Sở  đúng.  thực sự  nên chìm đắm trong sự u ám  nữa. Điều đó chẳng mang  gì ngoài việc tăng thêm đau khổ cho chính .
 
 
Có lẽ,  nên quên  đoạn hồi ức ngắn ngủi  và  đổi tâm trạng của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngot-den-tim/23.html.]
 
Không  Cố Duệ thì  vẫn còn  thế giới tràn đầy màu sắc ngoài  mà? 
 
 
 lập tức bật dậy khỏi sofa: “Đi ?”
 
 
Lý Sở nhe răng : “Phải  chứ! Mau   đồ  chỉnh trang  nào! Với nhan sắc trời ban và vóc dáng xinh   của chị, đảm bảo sẽ khiến cả quán bar bùng cháy luôn, đúng ?”
 
 
 bật : “Vui đến thế ?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
 
Thế là khi  tùy tiện mặc một chiếc quần short và áo thun  xuất hiện  mặt Lý Sở, nụ   khuôn mặt   lập tức đông cứng . 
 
 
“An Nhiên, chị đang mặc cái gì ?”
 
 
“Sao thế?”  cúi đầu tự ngắm một lượt.
 
 
“Có vấn đề gì ?”
 
 
“Ai  chị mặc… An Nhiên, mỹ nhân   hoặc là dịu dàng tao nhã, hoặc là kiều diễm yêu kiều. Còn chị...” Cậu    hết câu liền kéo   phòng. 
 
 
“Hay là để em chọn cho!”
 
 
Cuối cùng,  mặc một chiếc áo voan trễ vai phối với một chiếc váy mini màu xanh nhạt  cắt may ôm sát,  tôn lên dáng vẻ uyển chuyển như cành liễu của . Bên  lớp váy lộ  một đôi chân thon dài. 
 
 
Lý Sở nở nụ  hài lòng, cứ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. 
 
 
“Vậy mới  chứ,  quá phô trương nhưng vẫn toát lên dáng vẻ thanh thoát,   thiếu phần duyên dáng mỹ miều...”
 
 
  vui. 
 
 
“Cái  mà gọi là thanh thoát ? Rõ ràng là  ‘mát mẻ’ đó.”
 
 
“Chị  gì đó, mấy bộ    do chị tự mua ? Mua cho   bây giờ chê nó ‘mát mẻ’ ? Cất trong tủ đồ quanh năm  mặc, bộ chị  bệnh ? An Nhiên, tin tưởng em một   , chị mặc lên  lắm, thật đó.” 
 
 
“Vậy …”   chút  thích, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận  ngoài với bộ đồ đó.