NGỌC TÚC - 9

Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:14:42
Lượt xem: 1,780

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, nhưng đôi mắt đen như mực của hắn, lại khiến ta thấy vừa điềm tĩnh vừa... điên cuồng.

 

Khoảnh khắc tiếp theo—tiếng chuông lại càng vang dội hơn.

 

….

 

16

 

Với lời khai của đám sát thủ, Nhị gia Thẩm bị kết án giam giữ.

 

Nhị phu nhân Thẩm phải dọn ra khỏi phủ trong đêm.

 

Tối hôm trước khi rời đi, Lý Uyển Từ ăn mặc lộn xộn, bất ngờ xông vào thư phòng của Thẩm Yến Xuyên.

 

“Biểu ca, trước kia tất cả đều do di mẫu sai khiến, muội thật lòng thích huynh...”

Đôi mắt nàng ta ngập nước, vẻ mặt vừa u buồn vừa đáng thương, như thể bị oan ức lắm.

 

Thẩm Yến Xuyên đặt bút xuống, bình thản nói:

“Vậy sao? Thế tại sao vừa nghe tin ta bệnh nặng, ngươi liền lập tức tránh xa, vờ như chẳng hề quen biết ta?”

 

“Muội...”

 

“Phải nói là còn phải cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ ngươi vừa ác độc vừa ngu xuẩn, suốt ngày lải nhải ‘di mẫu và cữu phụ sẽ làm chủ’, thì ta đã không phát hiện Nhị thúc có tâm tư bất chính. Trong ván cờ này, sai lầm lớn nhất của ông ta—chính là dùng đến con cờ là ngươi.”

 

Khuôn mặt Lý Uyển Từ trắng bệch như bị sét đánh, lảo đảo rời khỏi Thẩm phủ.

 

Sau đó, Thẩm Yến Xuyên được khôi phục chức quan.

 

Lão gia nhà họ Tống cho người mang thiệp mời tới, rủ vợ chồng ta đến dự tiệc.

 

“Phu nhân nếu không muốn đi, ta sẽ cho người từ chối.”

 

Ta nhận lấy thiệp mời, ánh mắt bình thản:

“Phải đi. Có món nợ cũ... ta muốn tính cho sòng phẳng.”

 

Vừa đến nơi, vợ chồng Tống lão gia đã ra tận ngoài đón, còn đích thân dẫn chúng ta vào nhà ăn và an bài để Thẩm Yến Xuyên ngồi ở vị trí chủ tọa.

 

Đối diện ta, là vợ chồng Tạ Hoài Sơn và Tống Ngọc Uyển.

 

Tống Phu nhân đã hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ kiêu ngạo như xưa, hết lần này đến lần khác gắp thức ăn cho ta, miệng thì không ngừng nhấn mạnh:

“Chúng ta đều là người một nhà.”

 

Ta đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tống lão gia:

“Nếu đã là người một nhà, vậy ông có thể nói cho ta biết, t.h.i t.h.ể của mẫu thân ta... bị chôn ở đâu không? Ta muốn lập một tấm bia cho bà.”

 

Sắc mặt Tống lão gia khựng lại:

“Ngọc Túc, hôm nay là ngày lành, chuyện này để hôm khác hẵng nói.”

 

“Không được. Mẫu thân ta đã làm cô hồn dã quỷ hơn mười năm rồi, tôi không thể chờ thêm nữa.”

 

Bốp!

Tống Phu nhân giận dữ gào lên:

“Làm sao? Bây giờ bám được cành cao, là quay về đây đòi nợ à? Năm xưa là mẹ ngươi  không biết giữ mình, trèo lên giường của lão gia. Bà ta chếc vì sinh ra ngươi, muốn trách thì trách ngươi đi! Ta nuôi nấng ngươi trong phủ, cho ngươi ăn uống, còn gả ngươi vào phủ Quốc công. Vậy mà ngươi cũng giống hệt mẹ mình—không biết điều!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoc-tuc/9.html.]

 

Khóe môi ta nhếch lên nụ cười châm chọc:

“Khi Từ ma ma cáo lão hồi hương, bà ấy đã nói hết cho ta biết rồi.”

 

“Là Tống lão gia vì ham sắc, mượn rượu làm càn, cưỡng đoạt mẹ ta.”

“Sau khi sinh ra ta, bà bế ta lên, nói với mẹ tôi rằng: ‘Chỉ có một người được sống.’ Mẹ ta vì bảo toàn tính mạng cho ta—đã nhảy giếng tự vẫn.”

 

“Vậy t.h.i t.h.ể của mẹ ta... đang ở đâu?”

 

“Bất hiếu!”

Tống lão gia tức giận giơ tay định đánh.

 

Thẩm Yến Xuyên lập tức đứng dậy, kéo ta ra sau lưng, gằn từng chữ:

“Tống đại nhân, nếu ông không nói t.h.i t.h.ể nhạc mẫu ta ở đâu, hôm nay dù liều mạng—ta cũng sẽ san bằng phủ nhà họ Tống này.”

 

Đôi mắt hắn sâu thẳm như hồ nước đêm, ánh nhìn lạnh đến thấu xương.

 

Tất cả đều sững sờ.

 

Tống lão gia thở dài, bất đắc dĩ nói:

“Ngọc Túc... chuyện này không trách ta được. Lúc ta về phủ thì mẹ con con đã nhảy giếng rồi. Ta sai người vớt xác, chôn dưới gốc đào sau núi. Ta cũng…”

 

“Không cần nói nữa.”

Ta cắt ngang, mắt nhìn thẳng:

“Ông không xứng làm cha ta. Bấy lâu nay, ta nhẫn nhịn sống ở đây—chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho mẹ ta.”

 

“Ta sẽ mời những người già năm xưa biết chuyện quay về làm chứng. Tống Phu nhân, lần tới gặp nhau—chắc sẽ là trên công đường.”

 

Tống Phu nhân mặt cắt không còn giọt máu, mềm nhũn ngã vật ra ghế, trông như mất hết hồn vía.

 

17

 

Thẩm Yến Xuyên nắm tay ta, từng bước rời khỏi đại môn Tống phủ.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tạ Hoài Sơn vội vã đuổi theo.

 

“Thế tử, xin dừng bước.”

 

Chúng ta lập tức dừng lại.

 

Thẩm Yến Xuyên hờ hững nhìn hắn, thong dong hỏi:

“Vừa rồi chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao? Chẳng lẽ Tạ đại nhân muốn thay nhạc mẫu nhà ngươi cầu tình?”

 

Tạ Hoài Sơn cung kính chắp tay, từ tốn đáp:

“Không dám. Hạ quan chỉ cho rằng, có đôi điều chân tướng, nên để Thế tử tường tận.”

 

“Vậy thì nói.”

 

“Hồi đó, Ngọc Túc từng thầm mến hạ quan. Nàng là bị ép gả vào phủ Quốc công, căn bản không có tình cảm với Thế tử. Nay nàng chỉ muốn mượn danh nghĩa Thế tử phi, để báo mối hận ép hôn năm xưa từ Tống phủ...”

 

Thẩm Yến Xuyên rõ ràng chẳng có lòng dạ nào nghe tiếp, đưa tay ngăn ta khi ta định tiến lên tranh biện.

 

“Ồ? Phu nhân ta từng si tình ngươi? Ngươi có chứng cứ gì không?”

 

Loading...