NGỌC TÚC - 8
Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:14:27
Lượt xem: 1,882
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay sau đó, mọi người xúm lại vây quanh, người đi đầu chính là Nhị gia và Nhị phu nhân Thẩm gia.
“Đêm qua có người báo rằng các con bị cướp tập kích trên núi, nói rằng con trúng tên, t.h.i t.h.ể không còn, nên ta và nhị thẩm con đành lập một ngôi mộ áo cho con sớm được yên nghỉ. Giờ con bình an trở về, quả là ơn trời phù hộ.”
Thẩm Yến Xuyên cười lạnh: “Cướp à? Mộ áo à? Ta thấy Nhị thúc là nóng lòng muốn xác nhận ta chếc thật để thừa kế tước vị, chiếm đoạt gia sản thì có!”
Nhị gia sững lại trong chớp mắt, rồi lập tức cười xoà: “Sao lại thế được? Con là cháu ruột của ta kia mà. Ta mong con khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi còn không kịp.”
Thẩm Yến Xuyên cười lạnh hơn nữa:
“Kể từ sau khi cha mẹ ta mất, Nhị thúc chưa từng ngừng giở trò. Ông cho người bỏ độc vào thức ăn của ta, lại âm thầm sai Lý Uyển Từ quyến rũ ta, định vu oan ta làm nhục nàng ta. Hôm qua thì khỏi nói, không chờ thêm được nữa, trực tiếp thuê sát thủ giếc ta!”
Nhị phu nhân tỏ ra oan ức:
“Trời cao chứng giám! Ngươi nói năng bậy bạ gì vậy? Ông ấy là Nhị thúc ruột của ngươi đấy, nói chuyện phải có bằng chứng!”
Thẩm Yến Xuyên nhướng mày, giọng lạnh tanh:
“Bằng chứng? Ta có không thiếu!”
Lập tức, một nhóm người bị áp giải vào từ ngoài cửa—ta liếc mắt đã nhận ra, chính là đám sát thủ đeo mặt nạ tối qua truy sát bọn ta.
“Ngươi... các ngươi…”
Ngay sau đó, một đội nha dịch từ nha môn ập vào, người dẫn đầu nói dõng dạc:
“Nhị gia, phiền ngài theo chúng tôi đến phủ nha phối hợp điều tra.”
Thuê người giếc thân, tội danh tày trời.
Nhị gia bị bắt đi, Nhị phu nhân quỳ rạp xuống đất như bùn nhão, vừa khóc vừa cầu xin thảm thiết.
Thẩm Yến Xuyên vung tay áo, lạnh giọng nói:
“Nhị thẩm, cùng hai đứa con của bà, tốt nhất là thu dọn đồ đạc rời khỏi phủ cho sớm. Nhớ kỹ, thứ gì không thuộc về các người—một món cũng không được mang đi!”
15
Thẩm Yến Xuyên kéo tay ta, đưa ta vào nội viện.
Ta vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị hắn đẩy ngã xuống giường.
“Rốt cuộc là sao? Mọi chuyện... đều nằm trong tính toán của chàng?”
Hắn giữ ta trong lòng, giọng điềm đạm:
“Năm ta mười hai tuổi, phụ thân qua đời vì bệnh nặng. Mẫu thân không chịu nổi nỗi đau mất đi người yêu thương nhất, đã treo cổ tự tận, đi theo phụ thân. Từ đó, Nhị thúc ta dùng đủ mọi thủ đoạn để giếc ta.”
“Ông ta bỏ thuốc vào đồ ăn của ta—một loại độc phát tác rất chậm, âm thầm giếc người trong lặng lẽ.”
Khi nói ra những lời này, trong mắt hắn ánh lên một tia lạnh lẽo khó phát hiện.
Ta khẽ thở dài:
“Vì không có bằng chứng, nên chàng mới giả bệnh giả mù, để ông ta tưởng rằng chàng đã gần đất xa trời…”
“Đúng vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoc-tuc/8.html.]
“Ta không có cách gì trừng trị ông ta bằng pháp luật, nên đành lấy lui làm tiến. Chỉ là—giữa đường lại có một biến số.”
“Biến số gì?”
Thẩm Yến Xuyên nhìn ta, khoé môi nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng:
“Chính là nàng.”
“Ta sớm đã nghe nói Tống phủ có ý định từ hôn. Nếu ta chủ động nhắc đến chuyện đó, sẽ tổn hại danh tiếng của tiểu thư Tống gia, nên ta chờ Tống phủ chủ động tới từ hôn.”
“Không ngờ, bọn họ lại thay người gả—đưa nàng đến thay thế.”
Tim ta bất giác nhói lên một cái.
“Vậy… sau đó thì sao?”
Hắn cúi đầu, đầu mũi khẽ cọ vào mũi ta, hơi thở của hai người hòa quyện, một nỗi chua xót không tên nghẹn cứng trong cổ họng ta.
“Phu nhân của ta quyến rũ đến lạ thường. Mỗi lần gần gũi nàng, lòng ta lại rung động thêm một phần.”
“Ban đầu ta không định để nàng bước vào cuộc cờ này, nhưng nàng cứ bướng bỉnh nhất quyết muốn làm thê tử của ta, còn muốn sinh con cho ta—ta sao có thể không thuận theo?”
Mặt ta lập tức đỏ bừng.
Thì ra… hắn biết hết cả.
Ta hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi:
“Chàng cố ý nói muốn lên núi ngâm thuốc, chính là để dụ Nhị thúc lộ mặt? Chàng đưa ta theo, là để giữ ta bên người, tiện bảo vệ?”
Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn ta đầy khen ngợi, thương xót, xen lẫn một tia nhu tình khó giấu.
“Thẩm Yến Xuyên, ta… ta chủ động dụ dỗ chàng, là vì tưởng chàng không sống được bao lâu. Ta chỉ muốn có một đứa con, để sau này không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ… Ta vốn dĩ có tâm tư xấu xa. Còn về thân phận ta, thực ra ta là…”
Ta chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn dùng môi chặn lại.
“Phu nhân à, ta thích nàng vì nàng có tâm tư với ta đấy.”
“Vở diễn tối qua vẫn chưa đủ đâu. Hay là bây giờ—diễn lại cùng ta một lần nữa nhé?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Động tác của hắn nhẹ nhàng đến mức khiến người run rẩy.
Đôi mắt phủ hơi sương kia, mang theo vẻ dịu dàng đến mức khiến người sa đọa.
Khoảnh khắc ấy, trời long đất lở—ta hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng nồng nàn của hắn.
Đinh linh linh, đinh linh linh...
Trong một thoáng tỉnh táo giữa dòng lũ hoan ái, ta hỏi thở dốc:
“Thẩm Yến Xuyên... chàng có thể tháo cái chuông này xuống được không?”
Chàng nhẹ nhàng hôn lên vành tai ta, giọng khàn như tơ lụa quấn lấy:
“Phu nhân không cảm thấy... tiếng chuông này lại càng tăng thêm tình thú sao?”
“Người khác... sẽ nghe thấy đấy.”
“Vậy thì cứ để bọn họ nghe.”