NGỌC TÚC - 10

Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:14:54
Lượt xem: 1,214

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Hoài Sơn vẻ mặt quả quyết:

“Hôm đó ta đến kinh thành tìm nhạc mẫu, bị từ chối, chính Ngọc Túc đã mở cửa tiếp đãi. Chuyện này trên dưới Tống phủ ai nấy đều rõ, Thế tử có thể tùy ý hỏi.”

 

Thẩm Yến Xuyên khẽ cười, ý cười mang theo vài phần chế nhạo.

 

“Chỉ vậy thôi sao? Ta còn tưởng có thư tình hay tín vật đính ước gì cơ. Thật đúng là lời lẽ hoang đường. Phu nhân ta mở cửa là vì nàng thiện tâm, chẳng phải ai cũng giống ngươi, làm gì cũng mưu tính toan lợi.”

 

Gương mặt Tạ Hoài Sơn lập tức phủ đầy âm u, hắn vội vàng nói:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Thế tử thật sự muốn dồn người đến đường cùng ư? Nếu không có chuyện nhạc phụ sắp đặt thay người gả vào phủ, thì với thân phận khác biệt trời vực ấy, hai người sao có thể tương ngộ?”

 

Lửa giận trong lòng ta không thể kìm nén, quát lớn:

“Tạ Hoài Sơn, ngươi thật vô sỉ!”

 

Thẩm Yến Xuyên khẽ kéo tay ta lại, ánh mắt dịu dàng, ý cười ấm áp:

“Phu nhân, chớ vội nóng.”

 

Rồi hắn từ tốn quay đầu, giọng nói lạnh như sương tuyết:

“Ta yêu Ngọc Túc. Dù không có sai sót hôm ấy, bằng vào mối duyên trời định, dù là chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm được nàng, nâng niu nàng. Cả đời này, nàng là người duy nhất ta nhận định. Còn ngươi, Tạ đại nhân, tâm cơ quá thâm sâu, sớm muộn gì cũng tự rước lấy tai họa.”

 

Dứt lời, Thẩm Yến Xuyên đưa tay ôm lấy ta, dìu ta lên xe ngựa.

 

Còn Tạ Hoài Sơn, thì đứng đó thất thần, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.

 

18

 

Vài ngày sau, ta đã tìm được nơi mẹ yên nghỉ, dựng lên một tấm bia để người có chốn an linh.

 

Án mưu hại mẹ ruột ta của Tống phu nhân nhanh chóng được định đoạt, e rằng bà ta phải sống nốt quãng đời còn lại trong thiên lao lạnh lẽo.

 

Liên lụy theo đó, cả Tống đại nhân và Tạ Hoài Sơn cũng bị cản trở đường quan lộ, thanh danh mất sạch.

 

Chư vị quan lại trong triều đều khinh miệt bọn họ.

 

Không bao lâu, cả hai đều dâng biểu từ quan, rời khỏi kinh thành.

 

Hôm ấy, Thẩm Yến Xuyên vào phòng, đem tin báo cho ta, ta vội vàng đem quyển thoại bản mà Tiểu Đào vừa tìm được giấu dưới gối.

 

“Phu nhân giấu thứ gì vậy?”

 

“Không… không có gì cả.”

 

Hắn bước đến ôm lấy eo ta, một tay luồn xuống dưới gối. Ta vội nắm lấy cổ tay hắn, nghiêng người hôn lên môi hắn.

 

“Phu quân, nhìn thiếp này.” Ta khẽ vén cổ áo, để lộ bờ vai trắng mịn như tuyết.

 

Thẩm Yến Xuyên khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt nheo lại, cười mà như không cười:

“Phu nhân học cái trò này từ đâu thế?”

 

Ta vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi:

“Chàng đừng hỏi, chỉ cần nói có muốn hay không?”

 

Hàng mi hắn khẽ run, rồi bất chợt áp môi xuống, nụ hôn cuồng nhiệt không chút kiêng dè.

 

Lồng n.g.ự.c hắn nóng hừng hực như lửa, như muốn thiêu cháy cả thân thể ta.

 

Đinh linh linh, đinh linh linh — chiếc chuông nhỏ nơi mắt cá chân rung lên từng hồi, tiếng ngân vang vọng khắp phòng.

 

“Phu nhân, xem ra là ta vẫn chưa đủ cố gắng, khiến nàng suốt ngày nghĩ đến mấy thứ trong thoại bản kia.”

 

Ta lệ nhòe mắt ngước nhìn hắn, trong mắt hắn ngập tràn tình ý, ánh đen sâu thẳm như vực, như muốn nuốt chửng lấy ta.

 

“Chàng có thể… tháo cái chuông này ra không…”

 

Động tĩnh lớn quá…

 

“Tốt. Vậy phu nhân hãy nói xem, trong thoại bản ấy nàng đã học được gì?”

 

Hắn từng tấc từng tấc ép ta đến bên bờ sụp đổ.

 

Ta không tự chủ mà buột miệng thốt ra tám chữ:

“Dung hội quán thông, dụ hắn thâm nhập.”

 

“Vi phu lập tức… thâm nhập.”

 

Đinh linh linh, đinh linh linh…

 

Đêm ấy, chuông ngân mãi không dừng.

 

 

-HẾT-

-------------------------------------

[GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI] BỨC HỌA PHỒN HOA CHỐN KHUÊ CÁC

Tag: cổ đại, nữ cường, gia đấu. Nữ chính siêu đỉnh, mạch truyện logic và ẩn chứa nhiều điều đáng suy ngẫm ^^ recommend nha các bác 

Thiên hạ đều nói ta có số mệnh tốt.

Phụ thân làm quan nhị phẩm, mẫu thân xuất thân danh môn thế tộc.

Hai vị huynh trưởng đều giữ chức trong triều, ba vị tỷ tỷ cũng đều gả vào nhà quyền quý.

Từ thuở còn thơ, ta đã mặc xiêm y gấm vóc, dùng toàn cao lương mỹ vị bày trên mâm ngọc.

Ngay cả những món đồ ta tùy tay cầm chơi, cũng đủ cho dân thường ăn mặc nửa đời người.

Thế nhưng, người ngoài chỉ thấy vận mệnh ta tựa gấm hoa rực rỡ.

Nào hay, càng cao sang lại càng lắm nỗi gian truân.

Trong rèm thêu màn gấm, khắp nơi đều là toan tính; giữa chén vàng đũa ngọc, lúc nào cũng ẩn tàng sát cơ.

Chỉ một chút sơ suất, liền rơi xuống vực sâu muôn trượng.

01

Ta sinh ra trong gia tộc họ Khổng lừng danh nơi Lũng Thượng, đứng hàng thứ tư, tên gọi Nghi Trinh.

Phụ thân là tể tướng đương triều, được Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm.

Mẫu thân họ Tạ, là chính thất, sinh được sáu người con, hai trai bốn gái.

Gia huấn nhà họ Khổng có chép: “Giáo dưỡng khuê phòng, nghiêm hơn luật pháp.”

Con gái họ Khổng, từ khi lên ba tuổi đã bắt đầu học lục nghệ.

Ngoài lục nghệ, còn phải học thêm cầm, kỳ, thư, họa, cho đến thuật phòng the, tất cả đều thông thạo sớm hơn khuê nữ nhà thường dân những ba năm.

Phụ thân coi trọng nhất là trưởng tử, hai vị huynh trưởng từ nhỏ đã được mang theo bên người, đích thân dạy dỗ.

Trong số các nữ nhi dòng chính còn lại, chỉ có đại tỷ Như Chương là được coi trọng hơn cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoc-tuc/10.html.]

Trùng với tiết Trùng Dương, phủ Thân vương nước Hàm dâng tặng một đôi bích ngọc từ Ngọc Điền làm lễ vật.

Phụ thân trước mặt mọi người căn dặn mẫu thân, việc dạy dỗ đại tỷ phải càng thêm nghiêm cẩn.

Trong lúc nhàn đàm, phụ thân nói: “Hôm qua, Vương gia nước Hàm được ban một đôi ngọc bội song long trước mặt Thánh thượng.”

Ta khi ấy còn ngây ngô, chỉ biết nhìn song thân nhìn nhau mỉm cười, nào hay đôi ngọc bích kia có ý nghĩa gì.

Chỉ nhớ rằng vị điện hạ nước Hàm kia, là hoàng tử duy nhất được Thánh thượng mang theo trong lần tuần du phương Nam.

Ra khỏi hoa sảnh, thấy nhị tỷ Tương Huệ đang một mình tựa hành lang.

Tay nàng khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn, thấy ta bước ra, ánh mắt đào hoa chợt lóe, sắc mặt cũng thay đổi đôi phần.

“Thật may là Tứ muội cũng ra rồi, tỷ chờ đến mỏi cả chân.”

Nàng thân thiết nắm lấy tay ta.

“Vừa rồi nghe nhũ mẫu nói, hoa văn bàn xà trên miếng ngọc ấy, giống hệt với tế khí trong Thái miếu.”

“Đại tỷ của chúng ta, quả thật là có phúc phần lớn.”

Thấy ta lộ vẻ nghi hoặc, nhị tỷ Tương Huệ lấy quạt che nửa đôi môi son.

“Thôi, tỷ nói với muội làm gì. Trời nắng chang chang thế này, hay là Tứ muội đi hái mộc tê với tỷ một lát? Đợi lát nữa cho phòng bếp làm bánh quế cho muội ăn.”

Nàng xưa nay vẫn vậy, lời nói luôn ẩn tàng gai nhọn, nhưng không bao giờ đi quá giới hạn.

Khiến người ta chẳng thể đoán nổi nàng đang toan tính điều gì.

02

Cuối xuân, hoa tử đằng nở rộ, rũ rượi như dải lụa tím.

Đại tỷ gặp biểu ca nhà họ Tạ dưới giàn hoa ấy.

Người này tuy xuất thân hàn vi, song dung mạo tuấn tú, mày mắt đều mang vẻ thư sinh. Chỉ tiếc thi cử nhiều lần không đỗ, đành nhận việc tạp vụ trong phủ, chăm lo cây cảnh, sửa sang vườn hoa.

Không rõ đại tỷ bị mê hoặc điều chi, lại thu nhận chiếc khăn tay hắn tặng, bên trên thêu mấy chữ "kết phát đồng tâm", ngày ngày cất giữ bên người.

Từ đó, nàng thường viện cớ đưa ta thả diều mà lui tới khu vườn vắng phía sau.

Diều bay lên trời, nàng liền than mệt, bảo ta tự mình hái hoa chơi đùa, còn mình thì một mình đến nghỉ ở tiểu hiên phía tây bắc.

Hôm ấy, khu vườn sau vắng lặng lạ thường. Ta đang kiễng chân thu dây diều.

Bỗng thấy phía sau tảng đá Thái Hồ thấp thoáng bóng áo lụa màu đá xanh.

Phụ thân không biết từ khi nào đã đứng nơi đó, sắc mặt âm trầm tựa sắt nguội.

Hiếm thấy, bên người không có tùy tùng hay khách quý vây quanh như thường nhật.

Hà Tổng quản cùng hai gã tiểu tư đứng cách ba bước, cúi đầu như tượng gỗ.

Con suốt trong tay ta rơi “bộp” xuống đất, ánh mắt phụ thân sắc lạnh như đao lướt qua.

Ta vội cúi đầu, liếc thấy rèm trúc bên tiểu hiên khẽ lay theo gió, lờ mờ hiện bóng đại tỷ và vị tú tài nọ đang tay nắm tay, mắt đối mắt.

Hoa tử đằng rơi lả tả, vài cánh đáp xuống bên giày đen của phụ thân, bị ông nghiền nát trong bùn.

Khi tú tài họ Tạ kia bị tiểu tư lôi ra, sắc mặt đã trắng bệch như xác chếc.

Đại tỷ lại đứng thẳng lưng, lần đầu tiên trong đời chống lại phụ thân.

“Nữ nhi không nguyện làm chim trong lồng son, thà làm đôi chim cùng bay nơi bần hàn…”

“Ngốc nghếch!” Phụ thân cười lạnh, giận mà không lộ.

"Con tưởng trên đời này thật sự có chốn thanh tịnh thoát ly quyền thế hay sao?"

"Nếu hôm nay con không còn là thiên kim của Tể tướng, ngày mai con sẽ hiểu, tấm chân tình không được quyền thế bảo hộ, chẳng khác nào cá nằm trên thớt!"

Đại tỷ còn định nói gì đó, nhưng phụ thân đã vung tay cắt lời.

“Đã thế thì để thế gian thay ta dạy dỗ ngươi!”

Đêm ấy, đại tỷ bị trói tay chân, nhét vào kiệu nhỏ màn xanh, đày ra biệt trang.

Mẫu thân gọi ba tỷ muội còn lại đến bên, tay cầm kéo vàng, thong thả tỉa cành hải đường quý trong chậu.

“Các con có biết vì sao nữ nhi thế gia đều phải học cầm – kỳ – thư – họa không?”

“Không phải để các con làm ra vẻ phong nhã.”

“Mà là để các con hiểu: cái gọi là phong nhã rung động lòng người, thường ẩn chứa lựa chọn tàn khốc nhất.”

Bà bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua bốn người chúng ta.

“Con gái phủ Tể tướng có thể nói đến tình cảm, nhưng chỉ được phép trong rèm gấm thêu phượng, trên phả hệ xứng đôi vừa lứa.”

"Các con đã ghi nhớ chưa?"

Chúng ta đồng loạt dập đầu đáp vâng.

Chưa đầy một tháng, đại tỷ gửi thư về.

Trên giấy loang lổ vết lệ, chữ chữ đều mang nỗi ăn năn.

Mẫu thân xem xong, liền ném vào lò xông hương, ngọn lửa l.i.ế.m lên, hóa thành cánh bướm đen bay lượn.

Đúng lúc ấy, nhị tỷ dâng lên khăn thêu, mẫu thân tiếp lấy, như vô tình nói:

“Sang năm con cũng nên bắt đầu xem mắt rồi, đã để ý công tử nào chưa?”

Nhị tỷ nép vào lòng mẫu thân, nũng nịu nói:

“Con tuy ngu muội, cũng biết ‘nữ giới’ dạy rằng: thanh nhàn trinh tĩnh, giữ tiết đoan trang.”

“Chuyện hôn nhân đại sự, đương nhiên phải do cha mẹ làm chủ, con chỉ mong được ở bên phụ mẫu hiếu thuận thêm vài năm.”

Nhị tỷ tuy không rực rỡ như đại tỷ, nhưng lại có ánh mắt linh động, biết đối nhân xử thế đúng mực.

Ánh mắt mẫu thân lóe lên tia hài lòng, ôm lấy nhị tỷ, dịu dàng bảo:

“Ba hôm nữa yến hoa ở phủ Hàm Vương, con cùng ta đi một chuyến.”

Ta hiểu, đây là một cuộc giao dịch không cần nói ra lời.

Đây chính là quy củ nhà thế gia đại tộc.

Từng lời nói, từng hành động đều mang ý nghĩa sâu xa, đến cả tình yêu thương mẫu tử, cũng ẩn chứa đầy toan tính.

[...]

Loading...