NGỌC HÀ - Chương 76: Phiên ngoại Tạ Quân (tiếp theo)
Cập nhật lúc: 2025-06-23 05:55:45
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Quân dõi theo bóng dáng gầy guộc, đơn bạc của nàng dần biến mất trong lòng thành Dương Châu, mãi đến khi mặt trời lặn về tây, hoàng hôn buông xuống nặng nề, hắn mới miễn cưỡng thu lại ánh nhìn.
Về lại khoang thuyền, có lẽ vì mất m.á.u quá nhiều, cả người hắn rơi vào cơn mê man. Khi một lần nữa mở mắt ra…
Hắn phát hiện bản thân không còn ở trên thuyền, cũng chẳng phải Tạ phủ — mà là căn phòng quan lại nơi hắn từng sống thuở chưa làm đến Tể tướng một nước.
Tầm mắt dừng lại bên một nhành mộc lan trắng đặt trên án thư, cạnh đó là dòng chữ nhỏ: “Khai Nguyên năm thứ mười hai”. Cả người Tạ Quân run lên bần bật.
Nói cách khác, lúc này rất có thể nàng còn chưa thành thân. Chỉ một khả năng nhỏ bé ấy thôi đã khiến Tạ Quân thở gấp, lập tức xô cửa lao ra ngoài.
Dù đây chỉ là một giấc mộng, thì hắn cũng muốn trong mơ được trọn vẹn cùng nàng. Một là để bù đắp tiếc nuối vì không thể gặp nàng sớm hơn, hai là để được gặp lại nàng trong dáng vẻ tốt đẹp nhất.
Giữa họ, không còn tính toán, không còn oán hận — chỉ còn lại tình ý chân thành, cùng nhau sống đến khi ánh sáng tràn khắp nhân gian.
Lúc này ở trấn Thanh Hà vừa đầu hè đã oi ả đến khó chịu, khiến người ta không khỏi nghĩ: nếu chính hạ mà đến, e là phải học cá mà ngâm mình trong nước suốt ngày mới sống nổi.
Vì không lâu trước đây, khi Thôi Ngọc Sinh thổ lộ tình cảm với mình, gần đây Ngọc Hà liền cố tránh chàng ta được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra phải đối diện thế nào, càng không biết nên từ chối hay đáp lại.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Vừa mua hai chiếc bánh bao làm bữa trưa, vừa rời khỏi cửa thành, Ngọc Hà lại cảm thấy phía sau có một ánh nhìn bám theo. Dù ánh mắt ấy không có ác ý, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Khi nàng quay đầu lại, muốn xem thử là ai đang nhìn mình, thì ánh mắt ấy lại lập tức biến mất, khiến lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, bước chân không tự chủ được mà nhanh hơn.
Ban đầu nàng định đi đến núi Tiểu Khê để đào thuốc, nhưng cuối cùng lại quyết định đến làng quê thu hái dược liệu, đồng thời cũng muốn biết chủ nhân của ánh mắt kia là ai.
Khi nàng vác giỏ thuốc vào trong làng, một chiếc xe ngựa đơn giản theo sát phía sau cũng từ từ dừng lại. Sau đó, một bàn tay dài, ngọc ngà, mềm mại như ngọc trắng nhẹ nhàng vén tấm rèm, lộ ra một gương mặt thanh tú, như ánh trăng xuân, dịu dàng.
Chủ nhân của gương mặt ấy đang nhìn theo bóng nàng dần khuất xa, ánh mắt vốn dịu dàng đến mức sâu sắc, nhưng giờ lại lộ ra rõ ràng một sự chiếm hữu mãnh liệt.
Hắn đã từng hối tiếc vì không gặp nàng sớm hơn trong kiếp trước, nếu không, hắn cũng không phải dùng những thủ đoạn như vậy để cướp lấy nàng, khiến nàng hận ghét hắn, chán ghét hắn đến mức ấy.
Cho đến khi nhìn thấy nàng vẫn còn trong độ tuổi non nớt, lòng hắn mới đau nhói. Tạ Quân cuối cùng cũng nhận ra mình đúng là đã quay lại quá khứ, như trong những câu chuyện huyền bí mà người xưa hay kể.
Nếu trời cao đã cho hắn một cơ hội nữa để yêu nàng, sao hắn có thể bỏ qua?
Xa phu đánh xe ngựa, Bạch Giản, không hiểu vì sao chủ nhân lại đến một thị trấn hẻo lánh như vậy, còn cho người điều tra về một cô gái họ Ngọc, chẳng lẽ chủ nhân cuối cùng cũng có người con gái mình thích?
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, y lại cảm thấy có gì đó không đúng. Phải biết rằng trước đây chủ nhân chưa bao giờ đến trấn Thanh Hà, huống hồ là trong kinh thành, mỹ nhân nào mà không có.
Không quan tâm đến những gì Bạch Giản đang nghĩ, Tạ Quân hạ rèm xe, lạnh nhạt ra lệnh, “Quay lại thôi.”
"Được."
Gần đây, Thôi Ngọc Sinh có chút hối hận sau khi thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Ngọc Nương, hắn không nên vội vàng như vậy, đáng lẽ nên kiên nhẫn thêm một chút. Nếu không, sao nàng lại phải sợ hãi và tránh mặt hắn suốt mấy ngày qua?
Vì vậy, những ngày qua, hắn vừa hối tiếc, vừa xấu hổ, lại cảm thấy áy náy.
Khi trở về con hẻm Thanh Y, Thôi Ngọc Sinh thấy cánh cửa của sân bên cạnh mở rộng, người ta đang chuyển đồ vào. Hắn đoán là có người mới chuyển đến, rồi lại quay mặt đi, đang chuẩn bị mở cửa bước vào nhà mình.
"Thất lễ, chúng ta là người hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh, thời gian này có thể sẽ hơi ồn ào, mong tiên sinh thông cảm."
Thôi Ngọc Sinh nghĩ rằng người đó đang nói chuyện với mình, liền quay lại. "Chuyển nhà chỉ ầm ĩ mấy ngày thôi, đâu phải là chuyện ngày nào cũng có. Huynh không cần phải cảm thấy áy náy."
Vì các nhà cũng không cách quá gần nhau, sao lại nghe thấy được tiếng động từ nhà bên cạnh?
"Nghe huynh nói vậy, ta vẫn cảm thấy có chút áy náy. Không biết ta có vinh dự mời anh và gia đình dùng bữa cùng mình không, cũng coi như là chút thành ý để giải tỏa phần nào sự áy náy trong lòng."
Đứng trên bậc thềm, Tạ Quân ánh mắt dò xét nhìn người đàn ông này, người mà ngay cả khi đã c.h.ế.t vẫn chiếm một vị trí trong trái tim Ngọc Nương. Cảm giác ghen tị và căm hận như những dây leo nhanh chóng sinh sôi, lan tỏa khắp người hắn.
Thật tiếc, phu quân của Ngọc Nương chỉ có thể là hắn.
Dù là kiếp này, hay kiếp sau.
Khi ánh mắt của Thôi Ngọc Sinh chạm phải khuôn mặt của hắn, một cảm giác như bị điện giật chạy dọc từ đầu đến chân, khuôn mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng, tựa như đã bước vào cõi u minh, đối diện với án tử.
Dù hắn biết mình chưa từng gặp người đàn ông này trước đây, nhưng sự căm ghét, thậm chí là sợ hãi, lại dâng lên như sóng vỗ, chẳng khác nào cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với một hiểm họa.
Lúc này, hắn biết, nếu để cho người đàn ông này gặp được Ngọc Hà, thì cuộc sống bình yên của hắn sẽ vĩnh viễn bị xáo trộn.
“Không cần đâu.” Thôi Ngọc Sinh lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt hắn không rời đi, nhưng thanh âm lại không thể che giấu cảm giác bất an trong lòng.
“Ca ca, ngươi sao vậy? Sao mặt lại tái như vậy?” Giọng nói của Ngọc Hà, thu hút ánh nhìn cùng lúc của hai nam nhân, như một làn gió nhẹ nhàng, làm dịu đi sự căng thẳng trong không khí.
Nhưng Thôi Ngọc Sinh lại không muốn để nàng gặp mặt người này, bước nhanh tới, chắn trước mặt nàng, nhận lấy giỏ thuốc mà nàng đang mang theo. "Không có gì đâu, Vương ma ma đã chuẩn bị xong bữa tối rồi. Chúng ta về nhà ăn cơm thôi."
"Được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoc-ha/chuong-76-phien-ngoai-ta-quan-tiep-theo.html.]
Nghe hắn nói không sao, Ngọc Hà cũng không tiếp tục hỏi thêm, "Ca ca à, vậy huynh cầm giỏ thuốc giúp muội đi, nó khá nặng lắm."
"Muội đã mang được một giỏ thuốc này thì huynh là đàn ông làm sao không mang nổi." Thôi Ngọc Sinh đau lòng vô cùng, "Nếu muội đi đào thuốc thì bảo huynh đi cùng nhé, không thì huynhkhông yên tâm."
"Muội chỉ đào ở gần trong thị trấn thôi, huynh yên tâm đi."
Khi nhìn thấy nàng, trái tim của Tạ Quân như bị ngâm trong một hồ suối nóng, cảm giác ấm áp đến mức không kìm được thở dài một hơi. Nhưng hắn không vội vã ngăn cản nàng, chỉ lặng lẽ đứng nhìn theo nàng cho đến khi cửa nhà nàng đóng lại, rồi mới không đành lòng thu lại ánh mắt.
Bên cạnh, Bạch Giản nhìn thấy cảnh đó mà đầu óc đầy nghi vấn, không hiểu chủ nhân của mình đang nghĩ gì, có phải thật sự là đã động lòng với cô gái đó?
Còn Thôi Ngọc Sinh, sau khi đưa Ngọc Hà về nhà, liền trở về với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. “Ngọc nương, muội phải cẩn thận với người mới chuyển đến bên cạnh, không phải là người tốt. Nên tránh xa hắn ra.”
Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy ghét và cảnh giác với người đàn ông đó ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng đề phòng bao giờ cũng không thừa.
Ngọc Hà nghe xong, không hỏi lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý ngay. Hồi lâu mới đáp lại.
Thôi Ngọc Sinh thấy nàng không hỏi thêm gì, lòng bỗng mềm nhũn. Hắn muốn nói gì đó, nhưng Ngọc Hà đã khéo léo tránh đi ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng nói: “Muộiđi rửa tay trước, chờ một lát ăn cơm.”
“Ừ, được.”
Khi ba người trong gia đình nhà họ Thôi ngồi xuống dùng bữa tối, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Thôi mẫu đặt đôi đũa xuống, đứng dậy đi ra mở cửa. "Ai đó?"
“Phu nhân, ta là người mới chuyển đến từ bên cạnh, họ Tạ. Phu nhân cứ gọi ta là Tiểu Tạ.” Đứng ngoài cửa là Tạ Quân, mặc bộ đồ trắng giản dị, trên môi mang nụ cười đầy ẩn ý, đưa hộp thức ăn cho bà, nói: “Đây là chút lễ vật ta gửi tặng phu nhân, mong phu nhân không từ chối.”
Khi Thôi mẫu nhìn thấy bánh ngọt từ Như Ý Phường, bà không khỏi giật mình, lập tức vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu, lễ vật này quá đắt rồi, ngươi mang về đi.”
Phải biết rằng, bánh ngọt của Như Ý Phường ngon là ngon thật, nhưng mỗi chiếc bánh nhỏ xíu cũng phải tốn mấy lượng bạc, chỉ sợ những người như phu nhân huyện lệnh hoặc tiểu thư nhà quan mới có thể ăn nổi. Mà một hộp to thế này, không biết phải tốn bao nhiêu bạc.
“Chỉ là chút lòng thành thôi, nếu phu nhân không thích, tiểu nhân chỉ sợ quà tặng không hợp lòng phu nhân mà thôi.”
Tạ Quân đã nói vậy rồi, Thôi mẫu cũng không thể tiếp tục từ chối nữa, đành hỏi: “Ngươi đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì vào ăn cùng chúng ta nhé.”
Thông thường người ta sẽ cho là đối phương chỉ đang xã giao mà thôi, rồi từ chối lại.
Nhưng Tạ Quân lại thật sự hiểu lời mời, miệng mỉm cười gật đầu: “Vậy thì làm phiền phu nhân rồi.”
Vậy là khi hắn thật sự bước vào ăn cơm, Thôi mẫu lập tức hối hả đi vào bếp lấy bát đũa mới, rồi quyết định lại làm thêm mấy món xào nữa.
Thôi Ngọc Sinh khi thấy mẹ vào bếp thì cũng không thể ngồi yên được, liền thấp giọng bước vào, thì thầm: “Mẹ, sao mẹ lại để hắn vào? Chẳng khác nào mời hổ vào nhà, nhưng con lại không thể nói thẳng.”
Thôi mẫu không hiểu tại sao con trai vốn luôn lịch sự và dịu dàng với tất cả mọi người, nay lại có thái độ thù địch với một người như vậy, không khỏi thấy khó hiểu: “Người ta là Tiểu Tạ mới chuyển đến, lại còn mang lễ đến cho chúng ta. Đến đây ăn cơm cũng có gì sai đâu, còn ngươi, sao lại có thành kiến với Tiểu Tạ như vậy?”
“Được rồi, ngươi vào đây vừa đúng lúc, giúp ta thêm một tay xào thêm món nữa.”
Sau khi Thôi Ngọc Sinh và Tạ mẫu vào bếp, trong sân chỉ còn lại Ngọc Hà và Tạ Quân.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn ngây thơ, chưa đầy sự chín chắn của Ngọc Nương. Khi nàng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt không còn sự ghét bỏ, căm hận hay thù địch như ở kiếp trước, mà giống như chỉ coi hắn là một người khách lạ đến thăm nhà.
Hắn cố kiềm chế cảm giác muốn ôm nàng vào lòng, lấy ra một lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn và đưa cho nàng: “Trước khi đi ngủ, bôi cái này lên tay, như vậy sẽ không để lại sẹo.”
Bởi vì hắn nhớ rõ nàng có cơ địa rất dễ để lại sẹo, hoặc nói cách khác, những vết đỏ trên cơ thể nàng rất khó mà biến mất.
Ngọc Hà không ngờ hắn lại chuẩn bị quà cho mình, vội vàng từ chối: “Không cần đâu, hơn nữa ta dùng thứ này cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Dù nàng có muốn làm thầy thuốc, không quan tâm đến việc chăm sóc tay mình, nhưng có một số nữ tử khi nàng chữa bệnh cho họ cũng sẽ để ý đến đôi tay của nàng.”
“Ngươi làm sao biết ta muốn làm thầy thuốc?” Ngọc Hà mở to mắt, không thể tin được nhìn hắn. Phải biết rằng việc nàng muốn làm thầy thuốc là một chuyện mà ngay cả bá mẫu và ca ca nàng cũng không biết, vậy mà hắn lại biết.
“Bởi vì khi ta vào thành, đúng lúc nhìn thấy nàng đang cầm một cuốn sách, đối chiếu với những thảo dược nàng vừa hái — vậy là ta đoán ra thôi.” Tạ Quân lại đưa lọ thuốc về phía nàng, “Yên tâm, ta sẽ không nói với ai đâu.”
Lúc này, Thôi Ngọc Sinh từ trong bếp mang ra món trứng xào, nhíu mày lại và hỏi: “Ngọc Hà, các ngươi đang nói chuyện gì thế?”
Ngọc Hà không dám nói thật, chỉ khẽ mím môi, “Không có gì đâu.” Sau đó lại hỏi: “Trong bếp còn món gì không? Có cần ta vào lấy không?”
Vừa dứt lời, Thôi mẫu đã mang món cuối cùng ra, “Món ăn đã xong hết rồi, nhanh ngồi xuống ăn đi, không thì thức ăn sẽ nguội không ngon đâu.”
Vào ban đêm, sau khi tắm xong, Ngọc Hà ngồi trên ghế đẩu gần cửa sổ, tay vẫn cầm lọ thuốc mà người kia đã tặng.
Nàng mở nắp chai, đưa lên mũi ngửi, mặc dù không thể phân biệt hết các thành phần thuốc bên trong, nhưng có thể ngửi thấy rất nhiều dược liệu quý giá.
Không được, nàng phải trả lại món quà này cho hắn, thứ này quá quý giá rồi.
Sau khi tặng quà xong, Tạ Quân giống như một thợ săn có sự kiên nhẫn tuyệt vời, chờ đợi con thỏ của mình chủ động đến gần.
Dùng từ "săn bắt" không thực sự chính xác, bởi vì nàng vốn dĩ đã là thê tử của hắn.