NGỌC CHÂU SÁNG GIỮA MÙA ĐÔNG - 5

Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:27:04
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong sự đợi chờ ngọt ngào đến sốt ruột, mong kỳ thi hương mau qua. 

 

mà. 

 

Nắng hè chói chang dường như bốc thứ gì đó. 

 

Thư từ từ Cẩm Châu dần thưa thớt. 

 

Lúc đầu mười ngày một thư. 

 

Rồi một tháng một thư. 

 

Rồi còn tin tức nữa.

 

Một hoàng hôn mệt nhoài khác, như rã rời lên bờ. 

 

Người đầy vết thương đau nhức nước mặn. Đẩy cánh cửa sân, chỉ còn sự lạnh lẽo tịch mịch. 

 

Đêm xuống, thắp đèn dầu, trải những lá thư cất giữ , lật từng thư từng thư. 

 

Lần đầu căm ghét sự mù chữ của

 

Nếu chữ… thì thể tự những lá thư đó cho lượt khác. 

 

Chắc là sắp đến kỳ thi, bận rảnh nên mới ít gửi thư. Ta tích góp nhiều trân châu. 

 

Đợi về, nhất định chúng sẽ thành .

 

Nước mắt rơi lên giấy thư, loang từng mảng, vội lấy tay áo lau, ôm thư lòng trân trọng. 

 

Ta xoa xoa bụng mềm của Nguyên Bảo, tự an ủi : còn đợi thêm chút nữa. Đợi tới mùa thu, nhà sẽ đoàn tụ.

 

12

 

Khi a cha cưới a nương, lặn xuống biển tìm một viên trân châu thật lớn sính lễ. 

 

Đó là thứ ông đ.á.n.h đổi bằng nửa mạng sống, mò từ vực sâu mang lên. 

 

Ta còn nhớ, mỗi a nương nhắc đến viên ngọc , trong mắt bà đều ánh lên thứ sáng ngời còn rực rỡ hơn cả trân châu.

 

Ta cũng tìm một viên trân châu như thế. 

 

Phải lớn hơn, sáng hơn, tròn hơn. 

 

Chỉ như , mới xứng với , xứng với Sở Dĩ An tuyệt vời nhất đời.

 

Ta lặn biển sâu mười ngày, ngày đêm đảo lộn, quên cả đói rét. 

 

Hết đến khác chìm xuống, hết đến khác mò tìm. 

 

Mặc cho đá ngầm cứa rách da thịt, nước biển rát bỏng đôi mắt. 

 

Công sức cũng chẳng phụ lòng. Một viên ngọc nặng trĩu cuối cùng rơi lòng bàn tay đầy vết thương của .

 

Ta siết chặt nó, nước mắt nóng hổi rơi xuống từng giọt từng giọt. 

 

Là nỗi nhớ, là tủi , còn những xúc cảm gọi tên. 

 

Đây chính là trái tim của Tiền Trân Châu, là trái tim của .

 

Ta đ.á.n.h cắp trái tim của biển cả, còn biển cả thì nổi giận bằng cuồng phong bão tố. 

 

Sóng lớn cuộn trào, hung hãn ném ghềnh đá. 

 

Xương sườn vỡ nát. Đá ngầm xuyên thủng da thịt. Nước biển điên cuồng tràn lồng n.g.ự.c. 

 

vẫn nắm chặt viên ngọc , c.h.ế.t cũng chịu buông.

 

Đến khi luồng khí lạnh lẽo một nữa tràn cổ họng, trăng lên cao. 

 

Vầng ngọc cô quạnh, lạnh lùng soi rọi thể tàn tạ bãi cát. 

 

Nguyên Bảo ngoan ngoãn bên, khẽ rên ư ử.

 

Ta nôn một ngụm m.á.u tươi, áo quần ướt đẫm quấn chặt lấy thể rách nát, đau nhói tận óc. 

 

Ta gắng gượng mở dần bàn tay đang co quắp. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoc-chau-sang-giua-mua-dong/5.html.]

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Trong lòng bàn tay, yên lặng một viên trân châu khổng lồ, tròn trịa, chút tì vết. 

 

Dưới ánh trăng, nó phản chiếu thứ ánh sáng thánh khiết, lung linh như ảo. 

 

Trong khoảnh khắc, như đang cầm cả vầng trăng trong tay. 

 

Một vầng trăng đổi bằng mạng sống của .

 

Trong đó, chứa đựng cả một thế giới mang tên Sở Dĩ An. Nó lạnh buốt xương, nhưng cũng nóng bỏng tim gan. 

 

Đây chính là bảo vật vô song mà một nữ tử thôn Trân Châu như thể dâng

 

Đây là… sính lễ cả đời của .

 

Khi thấy viên ngọc , sẽ gì đây?

 

Nhất định sẽ trân trọng nắm trong lòng bàn tay, thở dài dịu dàng, cưng chiều. 

 

Trong mắt sẽ ánh lên thứ sáng ngời còn rực rỡ hơn ánh mắt năm xưa của a nương. 

 

Rồi sẽ thích.

 

13

 

Khi vết thương lành , sang lập thu. Lá trong sân đều đỏ. Sở Dĩ An vẫn về.

 

Triệu đại nương tới chăm sóc . Nhìn hồn vía thất lạc, bà tức giận mà thương, trách móc:

 

“Trân Châu ngốc, đừng mong nữa! Hắn sẽ về ! Đã , thôn Trân Châu giữ chân nổi. Nhìn con ! Vì mà suýt mất mạng, phí bao nhiêu m.á.u bao nhiêu ngọc, đến cuối cùng thì ? Ngay cả một tiếng vọng cũng chẳng thấy! Nuôi một con ch.ó còn hơn!”

 

Nguyên Bảo như hiểu, liền sủa mấy tiếng phản đối.

 

Bà cúi xuống xoa đầu nó, thở dài:

 

“Con xem Nguyên Bảo ngoan mấy. Đêm đó nhờ nó chạy gọi , chắc con bỏ mạng bãi cát …”

 

Ta ngẩn ngơ lắng , chỉ lắc đầu, thì thào:

 

“Hắn như thế… Hắn , sẽ trở về cưới … Có lẽ… lẽ là xảy chuyện gì .”

 

Triệu đại nương thở dài, bỏ .

 

Lại hai tháng nữa trôi qua. 

 

Lá trong sân rụng hết. 

 

Ta thu dọn hành trang, ôm Nguyên Bảo, giấu viên trân châu, lên xe ngựa, hướng về Cẩm Châu.

 

Cổng đỏ sơn son của Thái Bạch thư viện sừng sững mái ngói uốn cao. 

 

Những bóng dáng trẻ tuổi trong áo học tử tấp nập, vang vang.

 

Ta và Nguyên Bảo nép nơi góc tường âm u, giống như hai hạt bụi chẳng bao giờ chạm ánh mặt trời, chỉ thấp thỏm chờ đợi.

 

Chờ suốt hai ngày. 

 

Một đám vây quanh một bóng hình quen thuộc bước từ cửa lớn. Đi đầu chính là Sở Dĩ An.

 

Một trường sam vân gấm khoác lên , khí chất cao quý bức

 

Y phục thô sơ ở thôn Trân Châu, khói lửa nơi tiểu viện, còn cả nét lạnh nhạt khi xưa chút dựa dẫm… tất cả như bụi bặm rửa sạch, biến mất dấu tích.

 

“Sở Dĩ An!” 

 

Ta khẩn trương gọi, lập tức khiến cả bọn đầu.

 

Hắn theo tiếng . Khoảnh khắc bốn mắt giao , thấy ánh mắt ngẩn ngơ trong giây lát.

 

Tim chợt trĩu xuống, bước chân dừng

 

Ta dám bất chấp tất cả nhào lòng với cả mùi tanh nồng của biển như ngày xưa ở thôn Trân Châu.

 

Sở Dĩ An nhanh chóng khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh. 

 

Hắn ghé tai đồng môn thì thầm vài câu, đám liền mang ánh mắt tò mò, châm chọc lướt qua , mỉm bỏ .

 

Loading...