NGỌC CHÂU SÁNG GIỮA MÙA ĐÔNG - 17

Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:32:01
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài bốn bát nguyên tiêu nghi ngút khói, còn mấy món ăn điểm tâm tiểu thư mang từ phủ Thượng thư tới.

 

Không khí trong phòng ngưng đọng, chỉ tiếng tí tách khẽ khàng từ than lò.

 

Ánh mắt Ảnh Tuyết len lén đảo qua giữa chúng , ngọ nguậy ghế, rõ ràng yên.

 

Ta c.ắ.n răng mở miệng:

 

“Ăn , nguội sẽ ngon nữa.”

 

Ảnh Tuyết liền lên:

 

“Nô tỳ than .”

 

“Ngồi xuống.” 

 

Tiểu thư ấn vai nàng, lườm khẽ:

 

“Đâu lạnh c.h.ế.t ?”

 

Ánh mắt nàng dừng và Bùi Viễn.

 

“Các ngươi… quen từ bao giờ?”

 

“Ba năm .” Hắn đáp.

 

“Chưa lâu.” Ta đáp.

 

Tiểu thư nhướng mày một cái:

 

“Châu Châu, thật lòng. Ngươi khỏi .”

 

Ta rụt cổ, ngoan ngoãn yên.

 

Nàng sang Bùi Viễn:

 

“Ngươi ba năm nhớ mãi quên một cô nương… chính là Châu Châu ?”

 

Bùi Viễn gật đầu.

 

Tiểu thư lặng một thoáng, bỗng đập bàn:

 

“Ngươi sớm!”

 

“Ngươi chỉ cần tên nàng thì c.h.ế.t chắc?!”

 

“Thế là trong thành Chiêu Kinh, trong ngoài đều tìm ba năm kết quả, cầm một bức họa trừu tượng đến mức , mệt đến hai trưởng lật cả thành lên tìm cho ngươi, đến mức kinh động thánh giá, trách mắng… Bùi Viễn, ngươi thật đáng đời!”

 

Lời tiểu thư như hòn đá ném xuống hồ, trong lòng gợn từng đợt sóng.

 

Hắn từng vì tìm mà suýt lật cả kinh thành… thì là thật.

 

“Còn ngươi nữa!” 

 

Tiểu thư giơ ngón tay chọc mặt , ánh mắt nhiễm chút giận:

 

“Chuyện cứu họa phường, ngươi giấu ? Tiền Trân Châu, ngươi coi nhà ?”

 

Thấy tiểu thư nổi giận, mớ suy nghĩ hỗn độn trong lập tức gạt sang một bên, vội lên dỗ dành:

 

“Tiểu thư bớt giận! Lúc nghĩ thêm một chuyện bằng bớt một chuyện thôi. Hơn nữa khi đang truy sát, ai , lỡ rước họa nhà thì ?”

 

“Tiền Trân Châu, ngươi bản tướng quân ?” 

 

Giọng lạnh buốt vang đến.

 

Ta vội liếc một cái, lúc là lúc tranh cãi ?

 

Dỗ tiểu thư, khiến nàng nguôi giận, mới là chính sự quan trọng nhất.

 

Thật nắm bắt trọng điểm.

 

33

 

Ta đang cảm thấy đầu đau nhức, tay ôm trán, thì cửa vang lên tiếng gõ.

 

Ảnh Tuyết vội vàng dậy mở cửa, bước chân nàng thậm chí còn mang theo vài phần nhẹ nhõm thở phào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoc-chau-sang-giua-mua-dong/17.html.]

“Sở… Sở đại nhân?”

 

Trong phòng đều sững . Ảnh Tuyết nghiêng , lộ dáng hình gầy gò và khuôn mặt tái nhợt của Sở Dĩ An.

 

Tuyết lớn như lông ngỗng rơi ào ạt, tiếng mõ điểm canh vang lên, là giờ Tuất, bầu trời đêm ánh đèn sáng rực trong thành chiếu đến chói mắt. 

 

Sở Dĩ An trong tay cầm một chiếc đèn cá, ngọn lửa bên trong run rẩy trong gió lạnh, trông chẳng khác nào một hạt châu u ám.

 

“Năm nay thượng nguyên quả thật náo nhiệt.” 

 

Giọng của Bùi Viễn vang lên, mang theo vài phần giễu cợt trong vẻ lười nhác: 

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

“Thám hoa lang vốn nổi tiếng mắt kém nhưng là đêm sâu trời tối, chẳng lẽ nhầm cửa?”

 

“Có cần bản tướng quân chỉ cho ngươi một con đường sáng ?”

 

Sở Dĩ An như hề thấy, xách đèn cá bước nhà, đặt lễ chúc ở bên cạnh, thẳng mắt , trịnh trọng :

 

“Trân Châu, pháo hoa năm năm, sáng tối sớm chiều, cùng nàng…”

 

“Đừng nữa…” 

 

Giọng run run, cắt ngang , chân tay bủn rủn ngã một vòng ôm.

 

“Sở đại nhân tới là để chúc tết ?” 

 

Tiểu thư dìu xuống, ánh mắt quét thẳng tới Sở Dĩ An:

 

“Nếu , chỉ lo với Châu Châu, lẽ nào Bùi tướng quân và bản tiểu thư, xứng đáng nhận một câu chúc của đại nhân?”

 

“Bùi tướng quân, Lục tiểu thư, thượng nguyên an khang.” 

 

Sở Dĩ An đáp.

 

Bùi Viễn khẽ lạnh, chẳng buồn hồi đáp.

 

Trong phòng ngưng đọng, lò than sắp tàn lửa. Ảnh Tuyết lặng lẽ dậy:

 

“Nô tỳ lấy ít củi.”

 

Đợi Ảnh Tuyết , ánh mắt tiểu thư lướt qua Sở Dĩ An đang u ám đối diện, liếc đến đang căng thẳng, cuối cùng mất kiên nhẫn phẩy tay về phía Bùi Viễn:

 

“Lấy rượu của ngươi rót cho bản tiểu thư một chén.”

 

Bùi Viễn nhướn mày, định thì tiểu thư cắt ngang:

 

“Đồ c.h.ế.t Bùi Viễn! Ta chờ ngươi bao nhiêu năm nay, uống một ngụm rượu của ngươi thì ? Chẳng lẽ chỉ vì trong lòng ngươi Châu Châu, mà tình nghĩa từ nhỏ của chúng đáng một xu?”

 

Tim run rẩy.

 

Tết Thượng Nguyên ba năm , Ảnh Tuyết từng với , tiểu thư một thanh mai trúc mã trong lòng. 

 

lúc , mà ba năm cứu hoa phường chính là Bùi Viễn mà tiểu thư vẫn luôn yêu.

 

Hắn và tiểu thư, đều là những cực , trời sinh xứng đôi.

 

Tiểu thư đối ân trọng như núi, nàng gì, chỉ cần , đều bằng lòng dâng lên.

 

tình cảm của Bùi Viễn… chẳng món đồ. 

 

Làm thể giống như nâng niu một viên châu, mà trao tay tiểu thư?

 

Ta theo bản năng ngẩng đầu Bùi Viễn, khéo chạm đôi mắt thâm sâu của

 

Ánh mắt quá nóng, nóng đến mức vội rụt , cúi đầu xuống, dám đối diện.

 

Bùi Viễn khẽ thở dài, dậy lấy mấy chén rượu, rót cho tiểu thư một chén, rót cho nửa chén, cúi ghé sát, thấp giọng :

 

“Chưa từng thấy nàng uống, tửu lượng , hết nếm một ngụm nhỏ.”

 

Sở Dĩ An và Bùi Viễn kề sát bên , im lặng hồi lâu, vung tay nâng chén:

 

“Không hạ quan thể cầu tướng quân ban cho một chén?”

 

Bùi Viễn hừ lạnh nhưng vẫn rót cho .

 

“Thiên quan tứ phúc, thượng nguyên an khang.”

 

Loading...