Nói tiếp về Đông Phương Kính... Đông Phương Kính hôm qua g.i.ế.c Tôn Duẫn Hỉ, đại khái cũng     lành gì.
Hắn  xảo quyệt!
Hắn g.i.ế.c quái vật Tôn Duẫn Hỉ, khiến  sinh  một chút tin tưởng  ,  nghi ngờ .
Còn nữa,  sai Tôn Duẫn Hỉ đưa cho  một quyển 《Hoa Hạ Dị Văn Lục》 giả, để   cứu quyển thật.
Ai ngờ, quyển sách  cứu  từ trong chậu lửa, cái gọi là sách thật, cũng là giả!
Từng lớp từng lớp cạm bẫy, dụ dỗ  chui !
Từ việc  giăng bẫy "ánh trăng sáng" cho Tạ Đường, đáng lẽ     là một con cáo già hành sự cẩn mật, cực kỳ xảo quyệt!
Cũng may Tạ Đường cảnh giác,    tin tưởng manh mối đó.
Vậy...
Còn tên họa sư mù  thì ?
Hắn dùng ánh trăng  bút, hẳn là   mới đúng!
Dưới ngòi bút của , những quán , tiệm gạo, thanh lâu, ngân hàng, nha môn biến mất là ?
Ta một mạch chạy về cung, thẳng đến Dưỡng Tâm Điện.
Vừa bước  đại điện, Tạ Đường  tung  một câu kinh :
"Họa sư mù, mới chính là Đông Phương Kính thật sự!"
Ta ngây : "Hả?"
Tiếp đó,    thêm một câu:
"Cái tên giả mạo Đông Phương Kính , thực  là Đông Phương Nhã."
Câu    chấp nhận khá nhanh:
"Lão vu kích phủ, cáo hoang quỳ lạy, hai câu  quả thực  phù hợp với Đông Phương Nhã!"
Hai ngày nay.
Tạ Đường âm thầm theo dõi Quốc sư Đông Phương Kính.
Phát hiện  thỉnh thoảng  trở nên vô cùng già nua,  giống với Đông Phương Nhã trong bức họa, vì  nghi ngờ  thực  là Đông Phương Nhã.
Còn về việc, tại   họa sư mù là Đông Phương Kính?
Tạ Đường nhướn mày: "Phải cảm ơn Vương Trung Thu."
"Họa sư mù vì trúng kịch độc, dung mạo và hình dáng khác biệt  nhiều so với  đây.
"Sau khi Vương Trung Thu giải độc cho ,  liền biến trở  dáng vẻ Đông Phương Kính vốn ."
Còn  cây bút Nguyệt Hồn ...
Với lý thuyết thực tiễn sinh chân lý, Tạ Đường đưa bút cho những họa sư khác vẽ tranh Nguyệt Dạ Đồ.
Tiệm lụa, đạo quán, chùa miếu mà họa sư vẽ  biến mất.  tiệm cầm đồ và Quốc sư phủ  biến mất!
Tạ Đường : "Điều   lẽ  nghĩa là..."
Ta bừng tỉnh ngộ, tiếp lời: "Những nơi biến mất đó, thực  là hang ổ của quái vật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoc-ban/chuong-12.html.]
"Bút Nguyệt Hồn,  đánh thẳng  sào huyệt của chúng!"
Tạ Đường tán thưởng gật đầu: "Chính xác là như ."
Nói về Đông Phương Nhã và Đông Phương Kính.
Nhắc  chuyện của Đông Phương Nhã và Đông Phương Kính.
Kẻ  là cụ tổ của  , Đông Phương Nhã   nhẫn tâm  tay tàn độc với chính chắt ruột của  đến ?
Mang theo bao mối nghi hoặc, chúng  cùng  bước  mật thất.
...
Trong căn mật thất u tối, Vương Trung Thu trán  lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thấy bóng dáng hai ,  khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Các vị đến thật đúng lúc! Hắn  tỉnh  !"
Mắt Đông Phương Kính  dải lụa trắng che kín, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi giải độc,   khôi phục thính giác, cũng  còn là  câm nữa.
Ta dán lên  Đông Phương Kính một lá "Ngôn Chân Phù" - đây là  xin  từ sư  thích nghiên cứu những lá bùa kỳ lạ, đảm bảo  chỉ  thể  thật.
Thế là, chúng    một câu chuyện bi tráng, lay động lòng !
----------------
Hơn trăm năm về ,  mảnh đất Hoa Hạ rộng lớn, bỗng nhiên xuất hiện vô  loài quái vật hung tàn.
Chúng tàn sát sinh linh, ăn thịt   ghê tay!
Nơi chúng đặt chân đến, nhà cao cửa rộng đều sụp đổ, biển lửa ngút trời thiêu rụi  thứ.
Phồn hoa đô hội trong chớp mắt tan thành tro bụi, đất đai màu mỡ hóa thành hoang tàn.
Quốc sư Đông Phương Nhã thuở  còn niên thiếu, ông dẫn dắt môn đồ phủ quốc sư liều  chống trả, nhưng sức   hạn, chẳng thể địch nổi lũ yêu ma.
Nữ tể tướng Hùng Niệm Chi chợt nghĩ  một diệu kế,  thể trong đêm trường tăm tối vô tận, bảo tồn mầm mống văn minh Hoa Hạ!
Đó chính là—
Cử ba nghìn tráng sĩ cảm tử, mang theo hạt giống văn minh của dân tộc, dùng chính  xác và thần hồn  ngọn lửa, quyết chí bay về phía cung trăng lạnh lẽo.
Trong đêm dài tuyệt vọng, mịt mù chẳng thấy ánh bình minh!
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hùng Niệm Chi dẫn đầu hai nghìn chín trăm chín mươi chín vị tử sĩ, uống viên linh đan cầu nguyệt do Đông Phương Nhã luyện thành, một lòng hướng về vầng trăng mà !
Ngộ Không hiệu! Thái Bạch hiệu!
Mặc Tử hiệu! Hoa Đà hiệu!
Tổ Hành hiệu! Đạo Hi hiệu...
Trong đêm đen c.h.ế.t chóc đó, ngàn  tử sĩ, mang theo hy vọng, cùng  bay về phía mặt trăng!
Thân thể họ bong tróc, thần hồn họ thiêu đốt.
Không ngừng nghỉ!
Không ngừng nghỉ!
Tựa như, ba ngàn  băng!
...