Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 91: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:36:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bây giờ thể gọi chồng ?

 

"Miểu Miểu, em đến đây?"

 

Nhìn thấy cô, Hạ Tinh Hoài vô cùng bất ngờ và vui mừng.

 

"Vì nhớ nên em đến thôi." Tô Diệu chớp mắt, tinh nghịch.

 

hai trò chuyện bao lâu, Hạ Tinh Hoài khác gọi .

 

Trước khi , bảo Tô Diệu quán McDonald's bên ngoài bệnh viện đợi, sẽ tìm cô.

Mèo Dịch Truyện

 

Có thể thấy, bận rộn ở bệnh viện.

 

Không hiểu , hơn một tháng gặp, cô cảm thấy Hạ Tinh Hoài chút đổi.

 

Cả như thể trải qua một cuộc "tẩy rửa" nào đó, càng trở nên thanh lãnh đạm bạc, như thể còn hứng thú với d.ụ.c vọng trần tục.

 

Thế nhưng, suy nghĩ chỉ kéo dài đến tối, khi hai khách sạn, nó phá vỡ.

 

Hơn một tháng gặp, Hạ Tinh Hoài như một con sói đói chán, nhấn chìm cô hết đến khác.

 

Mãi đến đêm khuya, mới chịu buông tha cho cô, ôm cô ngủ .

 

Sáng hôm , khi Tô Diệu vẫn còn đang say ngủ, cô thấy tiếng sột soạt mặc quần áo bên tai.

 

Cô mở mắt , chỉ thấy Hạ Tinh Hoài chỉnh tề xong xuôi, rõ ràng là sắp ngoài.

 

"Sớm thế ạ…"

 

Thấy cô tỉnh, Hạ Tinh Hoài cúi xuống hôn lên khóe môi cô: "Anh bệnh viện đây, em cứ ngủ thêm chút nữa, phòng gia hạn , tối chúng ăn cơm cùng ."

 

"Vâng ạ…"

 

Tiễn xong, Tô Diệu ngủ thêm một giấc nữa.

 

Tối đến gần như lặp những thao tác tương tự, Tô Diệu chịu nổi, ngày thứ ba liền lén lút trả phòng, về chỗ chị Lan.

 

Tháng hè còn , Tô Diệu sống phong phú và vui vẻ hơn nhiều.

 

Lúc rảnh rỗi thì lách, xem phim, thỉnh thoảng cùng chị Lan ăn lẩu, hoặc tìm Trương Duẫn Lạc và Đàm Tuyết Nghênh chơi.

 

Nếu Hạ Tinh Hoài thời gian, cô cũng sẽ đến bệnh viện ăn cơm cùng .

 

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đến cuối tháng Tám, Tô Diệu cũng nên báo danh ở Lâm Đại .

 

Lần , với tư cách là một nghiên cứu sinh.

 

Dưới sự giúp đỡ của Hạ Tinh Hoài, Tô Diệu chuyển ký túc xá nghiên cứu sinh của trường, điều kiện hơn nhiều so với thời đại học.

 

Phòng hai , giường tầng. Có điều hòa, TV, nước nóng 24/24, mất điện.

 

Bạn cùng phòng là một cô gái đến từ phương Bắc, tên là Hà Miêu, đeo kính gọng đen, dáng gầy gò, trông trầm tĩnh.

 

Hai bình thường ít giao lưu, nhưng sống với khá hòa thuận.

 

Rất nhanh, Tô Diệu bắt đầu cuộc sống nghiên cứu sinh kéo dài ba năm của .

 

Các môn học của nghiên cứu sinh nhiều như đại học, nhưng công việc nhiều hơn, thường xuyên chỉ cần một tin nhắn từ giáo sư là cô lập tức mặc quần áo ngoài.

 

may mắn , thứ đều suôn sẻ.

 

Hạ Tinh Hoài vẫn bận rộn, chạy chạy giữa trường học và bệnh viện.

 

Tô Diệu, Trương Duẫn Lạc và Lâm Nguyệt Lan thỉnh thoảng vẫn tụ tập nhỏ, họ chia sẻ về cuộc sống công sở và những đồng nghiệp kỳ lạ xung quanh.

 

Đôi khi ba cũng nhớ đến Tống Ninh đang ở tỉnh ngoài, khi nào mới thể gặp .

 

Vào học kỳ của năm nhất nghiên cứu sinh, một chuyện quan trọng xảy .

 

Chú Hạ mua cho Hạ Tinh Hoài một căn nhà gần bệnh viện Hi Hòa, nhà tân hôn cho và Tô Diệu .

 

Căn nhà trang nội thất chỉnh, cần tốn công sức trang trí, thể dọn ở ngay.

 

Kể từ đó, nơi đó trở thành lựa chọn hàng đầu để hai qua đêm.

 

Vì vị trí gần bệnh viện, lâu , Hạ Tinh Hoài chuyển đồ đạc của đó, ít khi về trường nữa.

 

Vào cuối tuần và kỳ nghỉ đông hè, Tô Diệu cũng sẽ đến ở một thời gian.

 

Hai như những cặp đôi bình thường, sống thử cùng từ sớm.

 

Trong lúc rảnh rỗi, hai tinh thông nấu nướng cũng sẽ cùng chợ, thử một bữa tối theo công thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-91.html.]

 

Mặc dù ban đầu kết quả mấy hài lòng, nhưng may mắn là "quen tay việc", lâu , hai cũng tạm chấp nhận một bữa cơm.

 

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt cuộc sống nghiên cứu sinh của Tô Diệu cũng bước hồi kết.

 

Dưới sự giúp đỡ của giáo sư, cô thành công ứng tuyển vị trí giáo viên tại một trường đại học hạng hai ở Lâm Thành.

 

Công việc định, đãi ngộ , ít việc, đây lẽ là công việc mà cô hằng mơ ước.

 

Điều duy nhất là cô kiên trì theo đuổi học thuật, điều đối với một quá ham học như cô mà , nghi ngờ gì là một sự giày vò.

 

Hạ Tinh Hoài còn một năm nữa mới nghiệp, nhưng ít khi về trường, chủ yếu dành thời gian ở bệnh viện, mỗi tháng cũng nhận một khoản lương thực tập hề thấp.

 

Nếu gì bất ngờ, khi nghiệp thể thuận lợi ở Bệnh viện Hi Hòa, trở thành một bác sĩ nhân dân.

 

Ngày nghiệp thạc sĩ, Trương Duẫn Lạc và Lâm Nguyệt Lan đều trở trường, cùng Tô Diệu chụp ảnh nghiệp.

 

Hạ Tinh Hoài bận việc ở bệnh viện, mãi đến chiều tối khi mặt trời gần lặn, mới vội vã chạy về, cùng Tô Diệu chụp tấm ảnh cuối cùng ở cổng trường.

 

Thật kỳ diệu, cô nghiệp hai mà Hạ Tinh Hoài vẫn nghiệp.

 

Tối hôm đó, Tô Diệu dụ dỗ đến căn nhà mới, hai "chiến đấu" đến tận khuya.

 

Trong cơn mơ màng, Tô Diệu thấy bên tai : "Tô Miêu Miêu, bây giờ em nghiệp , là ngày mai chúng đăng ký kết hôn nhé?"

 

Tô Diệu buồn ngủ, rõ lắm, mơ hồ gật đầu.

 

Ai ngờ sáng sớm hôm , cô Hạ Tinh Hoài gọi dậy khỏi giường.

 

"Bé cưng, mau dậy , chúng hẹn hôm nay đăng ký kết hôn mà."

 

"À?"

 

Tô Diệu chút ngớ : "Đăng ký kết hôn? sổ hộ khẩu của em..."

 

Tô Diệu xong, Hạ Tinh Hoài như ảo thuật, lấy hai quyển sổ đỏ to đùng từ tủ đầu giường bên cạnh.

 

"Tháng với bố về chuyện đăng ký kết hôn , họ gửi đồ cho từ sớm."

 

"Bố " , rõ ràng chỉ là bố của riêng .

 

Tô Diệu: "..."

 

Thì chuẩn từ lâu .

 

Thật , ngay khi cô học thạc sĩ lâu, bố hai bên đề cập đến việc để họ đăng ký kết hôn , nghiệp sẽ tổ chức đám cưới.

 

Chỉ là Tô Diệu lúc đó lắm, đợi đến khi nghiệp mới .

 

Hạ Tinh Hoài cũng những băn khoăn riêng, một là cách giữa việc đăng ký kết hôn và đám cưới quá dài, hai là công việc chính thức và thu nhập định, khi đăng ký kết hôn vẫn nhờ bố chu cấp.

 

Sau khi bàn bạc, hai quyết định đợi đến khi nghiệp mới đăng ký kết hôn.

 

Giờ đây Tô Diệu nghiệp, Hạ Tinh Hoài tuy nghiệp nhưng cũng thu nhập định.

 

Việc đăng ký kết hôn dường như trở thành một chuyện thuận theo tự nhiên...

 

Tô Diệu trang điểm kỹ lưỡng, chọn một chiếc váy trắng xinh , cùng Hạ Tinh Hoài khỏi nhà, đến Cục Dân chính.

 

Trước quá nửa tiếng, quyển sổ nhỏ màu đỏ tươi trao tay Tô Diệu.

 

Trong ảnh, cô và Hạ Tinh Hoài tựa , rạng rỡ lạ thường.

 

"Tô Miêu Miêu."

 

Trán cô bất ngờ gõ một cái, Tô Diệu ngơ ngác ngẩng đầu.

 

Hạ Tinh Hoài cũng cầm quyển sổ đỏ nhỏ trong tay, khóe môi nhếch lên, nụ chút ngổ ngáo: "Bây giờ thể gọi một tiếng 'ông xã' cho ?"

 

Nhìn đàn ông mặt phong thái tuấn tú, rũ bỏ dáng vẻ thiếu niên ngày nào, trong khoảnh khắc, vô hình ảnh lướt qua mắt Tô Diệu.

 

Từ đầu gặp gỡ ngây thơ, đến mười mấy năm cùng tiến bước, từ bạn bè đến yêu trở thành vợ chồng...

 

Trong vài thập kỷ tới, họ sẽ là những thiết nhất của .

 

Không từ lúc nào, hốc mắt Tô Diệu nóng lên.

 

Ngay lập tức, cô ôm chầm lấy , vùi mặt n.g.ự.c , khẽ gọi bằng giọng chỉ hai thấy: "Ông xã."

 

Đáp cô, là giọng trầm ấm dịu dàng của đàn ông, vang lên đỉnh đầu.

 

"Ừm, đây."

 

 

Loading...