Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 83: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:36:11
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Suýt nữa thì lật tẩy
Từ ngày đó trở , hai gia đình đặc biệt quan tâm đến tình cảm của hai , thỉnh thoảng hỏi han tiến triển.
Tô Diệu định kéo dài thêm một thời gian nữa mới công bố, nếu thì tự dưng ở bên ngay sẽ vẻ đáng ngờ.
Thời gian chớp mắt đến tháng Tám, thời tiết ngày càng nóng nực.
Tô Diệu cả ngày chỉ ở nhà lười biếng, đến cả cửa cũng .
Trưa hôm đó, khi ăn cơm xong, cô xuống giường chuẩn chơi điện thoại một lúc thì tin nhắn của Hạ Tinh Hoài yêu cầu cô mở cửa gửi đến.
Tô Diệu đành dậy mở cửa.
Cửa mở, Hạ Tinh Hoài quen đường quen lối giày bước nhà.
“Dì Chu hôm nay ở nhà ? Sao sang đây?”
Khoảng thời gian tuy hai đều ở nhà, nhưng thời gian ở cùng ít, bố ở nhà thì cũng là bố Tô Diệu đang nghỉ phép ở nhà.
“Mẹ hẹn bạn đ.á.n.h mạt chược, ngoài .” Hạ Tinh Hoài theo cô phòng ngủ, chút động tĩnh đóng cửa chốt khóa.
Tô Diệu nhận hành động nhỏ của , nhưng lên tiếng ngăn cản.
Cô sấp giường, tiếp tục chơi điện thoại.
Rất nhanh một bóng đè lên, vùi mặt hõm cổ cô, thoang thoảng hít ngửi.
“Chúng khi nào thì với họ đây?” Tô Diệu vẫn chơi điện thoại, ngẩng đầu lên hỏi.
“Lúc nào cũng .”
Lời dứt, điện thoại của Tô Diệu rút , tắt nguồn ném sang một bên.
“Nhớ ?” Hạ Tinh Hoài nhẹ nhàng tựa trán trán cô, bất động cô, trong mắt dường như ngọn lửa đang cháy.
Tô Diệu nuốt nước bọt, nhỏ giọng : “Cứ dăm bữa nửa tháng là gặp , gì mà nhớ.”
“Em đang gì mà.”
Ánh mắt Tô Diệu lóe lên, im lặng .
“Không nhớ thì đây.” Hạ Tinh Hoài vẻ dậy.
Tô Diệu lật , nhấc chân móc áo , như : “Anh mà , em sẽ mở cửa cho nữa .”
Lời dứt, bóng đột nhiên lao tới, đôi môi chặn một cách dữ dội.
Đôi bàn tay to lớn càng thêm vội vã cởi bỏ đồ ngủ của cô…
Chẳng mấy chốc, Tô Diệu hôn đến choáng váng.
Mèo Dịch Truyện
Trong mơ hồ, cô nhớ một chuyện quan trọng, vội vàng nắm lấy tay : “Mang theo ?”
“Ừm.” Hạ Tinh Hoài vỗ vỗ túi quần .
Rất nhanh, tiếng xé bao ni lông vang lên trong phòng.
Tô Diệu đưa tay che mắt, tâm trạng một sự phức tạp khó tả.
Đây là phòng ngủ mà cô sống mười mấy năm, quen thuộc thể quen thuộc hơn.
bây giờ, cô chuyện như trong căn phòng …
Hơi tội , cũng kích thích.
nhanh, thứ đều bỏ phía , cô chìm một niềm vui quen thuộc xa lạ.
“Nhớ em ?”
Hạ Tinh Hoài dường như mệt mỏi, hỏi hỏi .
Tô Diệu trêu chọc đến mức ý thức hỗn loạn, còn sức mà suy nghĩ, chỉ thể thuận theo mà đáp .
“Nhớ…”
“Tô Diệu, là ai?” Trong lúc mơ màng, giọng khàn khàn đầy kiềm chế của vang lên bên tai.
“Hạ… Hạ Tinh Hoài.”
“Gọi là gì?”
“Tinh, Tinh Hoài… trai…”
…
Tô Diệu đến một kết luận, con trai thật sự thích con gái gọi họ là trai.
Ngay cả như Hạ Tinh Hoài cũng ngoại lệ.
Sau khi kết thúc, Tô Diệu lười biếng cuộn trong chăn, giữa lông mày vương vấn một nét quyến rũ.
Hạ Tinh Hoài nhịn cúi đầu hôn lên môi cô, “Ngủ một lát .”
Tô Diệu quả thật buồn ngủ , đang chuẩn nhắm mắt, đột nhiên dặn dò: “Đặt báo thức , em hôm nay năm giờ tan , chắc năm rưỡi sẽ về đến nhà .”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-83.html.]
Tô Diệu ngủ một giấc đến gần bốn giờ, khi tỉnh dậy hai ở giường quấn quýt một lúc.
lúc Tô Diệu chuẩn xuống giường mặc quần áo thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa vặn.
Tô Diệu chấn động, theo bản năng về phía Hạ Tinh Hoài, vẻ mặt kinh hãi.
Bây giờ mới hơn bốn giờ …
Hạ Tinh Hoài gần như ngay lập tức nhảy khỏi giường, nhặt quần áo mặc .
“Em cứ dọn dẹp , ngoài.”
Nói xong liền trực tiếp mở cửa ngoài.
Tô Diệu hồn, vội vàng mặc quần áo, dọn dẹp những bất thường trong phòng.
Rất nhanh, giọng của Hạ Tinh Hoài vang lên bên ngoài cửa.
“Dì Khương, dì về ạ.”
“Ôi, Tinh Hoài, cháu … Diệu Diệu ?”
“Cháu hẹn Diệu Diệu cùng xem phim, cô đang quần áo ạ.” Giọng điệu của Hạ Tinh Hoài bình tĩnh và thản nhiên, lộ bất kỳ điều gì bất thường.
Tô Diệu khỏi giơ ngón cái trong phòng cho , khả năng phản ứng tại chỗ , tuyệt đỉnh!
Rất nhanh, giọng đầy ý của Khương Ngọc Văn cũng truyền đến: “Tốt lắm, lắm, các cháu thanh niên mà, việc gì thì nên ngoài chơi nhiều hơn, đừng cứ mãi ở trong nhà.”
“Vâng…”
“Diệu Diệu, con nhanh lên ! Tinh Hoài đang đợi con đấy!”
Tô Diệu chợt tỉnh , vội vàng bắt đầu cởi đồ ngủ.
Biết thế thì mặc luôn.
Sau khi xong quần áo, Tô Diệu đơn giản thu dọn một chút, thậm chí còn kịp trang điểm, chỉ nhẹ nhàng tô một chút son bóng.
Vừa định mở cửa, nghĩ đến điều gì, cô cúi xuống gói gọn rác trong phòng xách ngoài.
“Con xong , thôi.”
Hạ Tinh Hoài liếc cô một cái, khẽ tiếng động.
Tô Diệu đưa túi rác cho , gom rác ở các thùng rác khác.
“Mẹ, hôm nay tan ca sớm thế ạ?”
“Có một đồng nghiệp mai chiều chút việc, đổi ca với hai tiếng.”
“À ừm.” Tô Diệu gật đầu, trong lòng thầm thấy may mắn.
“Mẹ còn ghé siêu thị mua ít rau, định tối nay nấu ăn… xem , chắc tối nay mấy đứa ở nhà nhỉ?”
Tô Diệu ngượng ngùng gãi đầu: “Vâng…”
“Đi con, chơi vui vẻ nhé.”
Đứng vẻ mặt tươi của , khóe miệng Tô Diệu giật giật.
Xem , cô thực sự tác thành cho hai họ…
Hai mỗi xách hai túi rác khỏi nhà.
Ra khỏi thang máy, Tô Diệu kìm thở dài: “May mà phản ứng nhanh, thì toang .”
Tô Diệu dám tưởng tượng, lỡ mà bố bắt gặp cô và Hạ Tinh Hoài một chiếc giường, thì hậu quả…
Thật sự thể tưởng tượng nổi.
“Xem vẫn nên đổi địa điểm thì hơn, ở nhà an lắm.”
Nghe , Tô Diệu trừng mắt một cái đầy bực bội.
Mặc dù chuyện xem phim trong kế hoạch của cả hai, nhưng lời , hai đành xem một bộ phim, đó cùng ăn tối.
Khoảng chín giờ tối, hai mới thong thả bộ về nhà.
Khi bước khu dân cư, Tô Diệu bỗng : “Không bằng chọn ngày chi bằng gặp ngày, là chúng cứ giả vờ là hôm nay ở bên .”
Hạ Tinh Hoài cô một cái, gật đầu: “Được.”
“Vậy em sẽ là tỏ tình , em đồng ý.”
“Được thôi.”
Vốn dĩ ban đầu, cũng là tỏ tình mà.
Sau khi khớp lời khai xong, hai ai về nhà nấy.
Tô Diệu về đến nhà, Khương Ngọc Văn vui vẻ đón : “Xem phim thế nào ? Có tiến triển gì ?”
Tô Diệu liếc , khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng : “Anh … tỏ tình với con.”
“Hả? Thật hả?! Con đồng ý ?”
Trong ánh mắt đầy mong chờ của Khương Ngọc Văn, Tô Diệu đỏ mặt, chậm rãi gật đầu: “Vâng.”