Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 79: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:36:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Diệu sững sờ hai giây, đó đột ngột buông : “Xin xin , em cố ý!”

 

Hạ Tinh Hoài hít một thật sâu, gì.

 

thở, rõ ràng trở nên nặng nề hơn, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

 

Nóng quá!

 

Đó là cảm giác đầu tiên của Tô Diệu.

 

Nóng bỏng như một thanh sắt nung, suýt chút nữa khiến cô bỏng rát.

 

Chắc là sắp nhỉ?

 

Tô Diệu nhắm mắt , bắt đầu thầm đếm trong lòng: 1, 2, 3, 4…

 

Đến 5, bên cạnh đột nhiên dựa sát , ôm chặt cô lòng.

 

Tô Diệu mở mắt, khóe miệng nở một nụ đắc thắng.

 

“Tô Miêu Miêu, là em chủ động trêu chọc đấy, ban đầu hề ý định gì em …” Giọng Hạ Tinh Hoài khàn khàn và kìm nén vang lên đỉnh đầu cô.

 

Tô Diệu bắt đầu giả vờ ngây thơ: “Anh đang ? Em trêu chọc khi nào?”

 

“Hừ.”

 

Hạ Tinh Hoài khẽ một tiếng, lật đè lên môi cô, đó mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, "công thành đoạt đất".

 

Tô Diệu hôn đến mức đầu óc cuồng, chỉ thể đứt quãng thốt lời phản đối: “Anh ? Ưm… buông …”

 

Hạ Tinh Hoài hề dấu hiệu sẽ buông tha cho cô.

 

Trong lúc giằng co, Tô Diệu cảm thấy một thứ gì đó đang cạ đùi .

 

Cảm giác nóng bỏng quen thuộc.

 

Cô lập tức rùng , vội vàng đưa tay đẩy , khẽ quát: “Hạ Tinh Hoài, ? Anh sẽ đợi em tự nguyện ?”

 

Thân hình Hạ Tinh Hoài khựng , từ từ buông tay, thở dài.

 

“Xin … Vậy thì, Miêu Miêu, ?”

 

Mèo Dịch Truyện

“Em…” Tô Diệu nhất thời nên lời.

 

Hạ Tinh Hoài như đoán câu trả lời, thất vọng ngắt lời cô: “Thôi , ngủ thôi.”

 

Nói xong, lật xuống, trở vị trí của .

 

Tô Diệu nhất thời ngẩn .

 

Trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.

 

Cô hình như chơi quá

 

Rõ ràng là cô chủ động khơi mào, nhưng cuối cùng, xin .

 

Hơn nữa, đây là một hai cô từ chối như .

 

Trong đầu cô bất giác hiện lên lời chị Lan với : Vạn sự khởi đầu nan.

 

Chỉ cần vượt qua giai đoạn đầu, thứ sẽ trở nên đơn giản.

 

Nghĩ đến đây, Tô Diệu c.ắ.n răng, một nữa dựa sát , vòng tay ôm lấy eo từ phía , khẽ hỏi: “Hay là… chúng thử xem?”

 

Vừa dứt lời, Hạ Tinh Hoài chấn động, chút khó tin .

 

“Em chắc chứ?”

 

Tô Diệu “ừm” một tiếng, ngẩng đầu c.ắ.n nhẹ cằm : “ hứa với em, bắt nạt em nữa.”

 

“Được thôi.”

 

Vừa dứt lời, Tô Diệu liền đè trở , những nụ hôn dày đặc cũng theo đó mà rơi xuống.

 

Trên mặt, môi, cổ, ngực, bụng

 

Trong lúc mơ màng, Tô Diệu thấy một tiếng vải vóc x.é to.ạc giòn tan.

 

khỏi cảm thấy xót xa, đây là bộ đồ ngủ mới mua của cô mà, huhu.

 

hiểu, vội vàng đến ?

 

Cũng thiếu thời gian…

 

Mặc dù chuẩn tâm lý, nhưng khi khoảnh khắc đó thực sự đến, Tô Diệu vẫn thể kiềm chế bản , kinh ngạc thốt lên.

 

Nước mắt cũng kìm mà rơi xuống.

 

Thật sự đau.

 

Hạ Tinh Hoài cúi đầu, chút xót xa hôn giọt lệ mặt cô: “Xin .”

 

Tô Diệu khẽ làu bàu: “Anh còn chẳng yêu em.”

 

Bình thường lúc , đàn ông đều yêu phụ nữ ?

 

Cho dù thật lòng yêu.

 

Hạ Tinh Hoài bật khẽ, cúi đầu hôn lên môi cô: “Miêu Miêu, yêu em.”

 

“Qua loa.”

 

Lần , đáp cô là những lời thì thầm lặp lặp của đàn ông, cùng với những nụ hôn nóng bỏng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-79.html.]

“Miêu Miêu, yêu em, thật sự yêu em…”

 

Tô Diệu chút kiểm soát mà đưa tay vuốt ve gương mặt , “Hạ Tinh Hoài, em cũng yêu .”

 

Ai ngờ lời , đàn ông như nhận sự khích lệ cực lớn, càng trở nên mãnh liệt…

 

Đêm khuya, nhưng đối với một , đây nhất định là một đêm khó ngủ.

 

Tô Diệu nhớ rõ đây là thứ mấy đ.á.n.h thức.

 

Anh tràn đầy năng lượng như uống t.h.u.ố.c kích thích, dường như mệt mỏi là gì.

 

Tô Diệu khác , cô lười thích ru rú ở nhà, thích tập luyện, chạy 800 mét bỏ cả nửa cái mạng.

 

Còn thì quanh năm kiên trì chạy bộ, thỉnh thoảng còn tập hít đất ở nhà.

 

Không thể , tuổi trẻ thật .

 

“Hạ Tinh Hoài, đừng nữa, em ngủ.” Tô Diệu buồn ngủ mệt mỏi, mắt mở nổi.

 

“Gọi .” Hạ Tinh Hoài hôn lên khóe môi cô, gần như là dụ dỗ: “Gọi sẽ buông tha em.”

 

“Anh ơi… Anh Tinh Hoài…”

 

Tuy nhiên, đáp cô là một đợt tấn công mới của đàn ông.

 

“Hạ Tinh Hoài, ăn gian, huhu.”

 

“Đồ khốn!”

 

“Anh là ch.ó con!”

 

Cuối cùng Tô Diệu mắng mỏ buồn ngủ , mơ màng cảm thấy bế khỏi giường, bế phòng tắm, đặt lên nắp bồn cầu.

 

Cô nhận gì, cô theo bản năng ngăn cản, nhưng thực sự quá buồn ngủ, mắt mở nổi, nên đành mặc kệ .

 

Thôi bỏ , cũng , còn sợ ?

 

 

Sáng hôm .

 

Dưới ánh nắng chói chang, Tô Diệu từ từ mở mắt.

 

Cô khẽ cử động , liền đau đến mức ngũ quan nhăn nhó .

 

Nghĩ đến sự điên cuồng tối qua, cô kìm mà c.h.ử.i Hạ Tinh Hoài từ đầu đến chân trong lòng.

 

Không nghĩ đến điều gì, Tô Diệu từ từ đầu, về phía bên cạnh.

 

Ai ngờ, bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm tuyệt .

 

Anh chống tay lên đầu, cô đầy thích thú, khóe mắt đều mang theo ý nhàn nhạt.

 

Thấy cô , lập tức nhe răng : “Vợ yêu buổi sáng lành~”

 

Vợ, vợ yêu?

 

Tô Diệu ngớ , nhất thời phản ứng kịp.

 

Nửa lúc , cô đỏ mặt quát: “Ai là vợ của ?”

 

Hạ Tinh Hoài kéo cô lòng, vẻ mặt đương nhiên: “Đã là của , thì chính là vợ của .”

 

“Ngủ một đêm là thành vợ , những như Đường Dục Hằng, nhiều vợ .” Tô Diệu lầm bầm.

 

Hạ Tinh Hoài cho là đúng: “Người khác quản , nhưng bảo thủ, ngủ thì chính là vợ của .”

 

“Vợ yêu.” Nói xong, cúi đầu hôn mạnh cô một cái, còn cọ cọ đầu cô.

 

Giống như một chú ch.ó lớn trai.

 

Tô Diệu gì, cô luôn cảm thấy, thiết lập nhân vật của Hạ Tinh Hoài hình như đang từng bước sụp đổ.

 

“Vợ yêu, còn đau ?”

 

Tô Diệu khóe miệng giật giật: “Hay là cứ gọi em là Miêu Miêu , nhỡ gọi quen , mặt bố em mà gọi nhầm thì ?”

 

“Cũng … nhưng em nhớ, từ bây giờ em chính là vợ của .”

 

“…Được.” Tô Diệu miễn cưỡng gật đầu.

 

“Vậy em gọi một tiếng chồng xem nào?”

 

“…”

 

13. [Tô Diệu kìm nén xung động tát một cái mặt .

 

Cô đột nhiên chút hoài niệm Hạ Tinh Hoài cao ngạo đáng ghét ngày thường .

 

“Còn đau ?” Anh hỏi một nữa, đáy mắt ánh lên vẻ xót xa: “Xin , tối qua kiềm chế .”

 

Tô Diệu trừng mắt vui: “Đau c.h.ế.t .”

 

“Anh xin .” Anh cúi mắt xuống vẻ hối .

 

Tô Diệu thấy lòng cũng mềm hơn nửa, “Cũng đỡ , đau đến thế, chỉ là ê ẩm kinh khủng.”

 

“Vậy xoa bóp cho em nhé.” Hạ Tinh Hoài xong liền dậy, bắt đầu xoa bóp chân cho cô.

 

Tô Diệu thôi, cuối cùng đành để mặc .

 

Bây giờ mà hổ thì cũng muộn

 

 

Loading...