“Ừm, em . Em tin , em chỉ đùa thôi mà…” Tô Diệu chột đến mức suýt vùi mặt chăn.
“Thế còn em?”
“Em thì ?” Tô Diệu chút mờ mịt, cô cũng gì với nhỉ?
“Em còn ăn cơm, xem phim với những bạn nam khác, em còn mời uống sữa nữa.”
Tô Diệu: “…”
Trời đất ơi, chuyện là từ bao giờ chứ!
“Lúc đó chúng còn yêu mà? Hơn nữa lúc đó em thậm chí còn … thích em.” Tô Diệu bĩu môi, chút tủi .
“ , cho nên em thể vui vẻ hẹn hò với những trai khác, còn thì chỉ thể một âm thầm buồn bã.”
“…”
Tô Diệu im lặng một lát, chút nghi ngờ chằm chằm : “Hạ Tinh Hoài, em nghi ngờ đang CPU em.”
“Anh .”
“…Thế thế nào cơ chứ.” Tô Diệu chớp chớp mắt: “Hay là ngày mai em cũng mời ăn cơm, uống sữa, xem phim nhé?”
Hạ Tinh Hoài u buồn cô, đột nhiên thốt một câu: “Tình cảm đến muộn còn rẻ rúng hơn cỏ rác.”
Tô Diệu: “…”
Anh học những từ ngữ "phi chính thống" ở chứ?
Tô Diệu nghĩ một lát, c.ắ.n răng, đưa tay vòng qua cổ , ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi .
“Thế ?”
“Qua loa.” Hạ Tinh Hoài buông cô , vẻ mặt vui: “Em giặt quần áo .”
Tô Diệu nửa tin nửa ngờ nhảy xuống giường, Hạ Tinh Hoài quả nhiên ngăn cô nữa.
Cô cứ một bước ngoảnh ba , chỉ thấy Hạ Tinh Hoài đột nhiên trở , lưng với cô, trong lòng Tô Diệu bỗng nhiên chút áy náy.
Hai yêu cũng nửa năm , nhưng Hạ Tinh Hoài bao giờ nhắc đến những chuyện đây.
Cô tưởng để ý.
Bây giờ xem , trong lòng vẫn nhớ rõ mồn một, chỉ là mà thôi.
Hơn nữa mời Lý Nhiên ăn cơm năm ngoái, còn là để thăm dò tình cảm của dành cho …
Vừa nãy cũng , rõ ràng gì sai, nhưng cô trút một tràng chỉ trích , còn nhân cơ hội lục lọi điện thoại của .
Cô đáng c.h.ế.t mà.
Cảm giác áy náy nhất thời như thủy triều dâng lên, nhấn chìm Tô Diệu.
Cô lơ đãng ném quần áo máy giặt, bấm nút khởi động thì nhớ hình như đổ nước giặt, thế là vội vàng dừng , đổ nước giặt .
Khi cô phòng, Hạ Tinh Hoài vẫn lưng với cô, mặt sang hướng khác, là đang ngủ đang chơi điện thoại.
Tô Diệu tới, xuống chỗ trống bên cạnh .
Cô chằm chằm trần nhà trắng tinh một lúc, đó bất ngờ ôm lấy Hạ Tinh Hoài từ phía , vắt một chân lên , ghé tai khẽ dỗ dành: “Vẫn vui ?”
“Không .”
Cứ .
Cái giọng là vui .
Tô Diệu bĩu môi, áp mặt , kiên nhẫn dỗ dành: “Đều là chuyện cũ , em sẽ bao giờ ăn cơm xem phim với các bạn nam khác nữa, cũng mời họ uống sữa, thấy ?”
Không thèm để ý đến cô?
Được thôi.
Tô Diệu cong môi, như con bạch tuộc bám chặt lấy , cơ thể dán sát .
“Tinh Hoài ca ca, đừng giận nữa mà~”
“Người thích nhất đó~”
“Lý nhím một chút hả?”
Tô Diệu thề, cả đời cô bao giờ õng ẹo như .
Dù thế nào nữa, cũng nên xuống nước chứ?
Ai ngờ…
“Xuống .”
Hạ Tinh Hoài đột nhiên lên tiếng, giọng khàn, rõ biểu cảm.
Tô Diệu sững sờ một lát, đó chút bất mãn : “Hạ Tinh Hoài, đừng voi đòi tiên! Nếu còn như , sẽ chơi với những bạn nam khác đó! sẽ mời họ ăn cơm, mời họ xem phim, còn mời họ uống sữa…”
Tô Diệu chuẩn dậy.
kịp dậy, eo cô siết chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-78.html.]
Sau một trận trời đất cuồng, cô phát hiện đè .
Hạ Tinh Hoài chống tay cô, nửa nửa cô: “Em mời ai ăn cơm xem phim?”
Tô Diệu bĩu môi, mặt : “Thấy ai mắt thì mời đó thôi, dù cũng thèm để ý đến em.”
“Em dám?”
“Sao em dám?” Tô Diệu hậm hực trừng mắt .
Mèo Dịch Truyện
Hạ Tinh Hoài cô vài giây, một lúc , đột nhiên như hết : “Anh để ý em còn .”
Tô Diệu sững sờ, đó khúc khích : “Được , nếu như , thì em mời .”
Vì xuống nước, Tô Diệu cảm thấy cũng cần loạn nữa.
Hạ Tinh Hoài cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Vừa nãy em gọi là gì? Gọi một nữa.”
“Gọi gì cơ?” Tô Diệu vẻ mặt mờ mịt.
“Em còn giả vờ.”
“Em thật sự đang gì… A!” Tô Diệu đột nhiên hét lên một tiếng, hổ và tức giận trừng mắt đàn ông mặt.
Anh, , tay đang gì thế?
“Bỏ tay .” Tô Diệu đỏ bừng mặt, dùng sức đẩy tay .
Hạ Tinh Hoài nhúc nhích, bình thản cô: “Nhớ ?”
“Ca, ca ca…”
“Không đúng.” Hạ Tinh Hoài nhíu mày.
Tô Diệu c.ắ.n răng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tinh Hoài ca ca…”
“Ngoan lắm, gọi nữa.”
Tô Diệu chút tủi nhục c.ắ.n chặt môi.
Sĩ khả sát bất khả nhục ( thể g.i.ế.c chứ thể nhục).
Hạ Tinh Hoài đột nhiên dùng sức mạnh, Tô Diệu lập tức hét lên: “Tinh Hoài ca ca!”
“Ừm.”
Hạ Tinh Hoài hài lòng cong môi, lúc mới buông tha cho cô.
Ô ô…
Tô Diệu vùi mặt gối, mà nước mắt.
Thật nhục nhã.
Cô cảm thấy Hạ Tinh Hoài sỉ nhục mất ô ô.
Không , cô tìm cơ hội trả thù .
Hạt giống “báo thù” âm thầm nảy mầm trong lòng Tô Diệu…
Có lẽ vì buổi chiều ngủ quá lâu, dù tắt đèn, Tô Diệu vẫn chút buồn ngủ nào.
Rèm cửa sổ chỉ kéo một lớp voan trắng, một vài ánh đèn bên ngoài cửa sổ xuyên qua lớp voan trắng hắt , tăng thêm vài tia sáng.
căn phòng vẫn tối.
Tô Diệu đột nhiên dịch sang một chút, trở ôm lấy bên cạnh: “Hạ Tinh Hoài, hình như lạnh, bật điều hòa thấp quá ?”
“27 độ, thấp nhỉ.”
“Vậy …” Tô Diệu lẩm bẩm một tiếng, rúc sâu hơn lòng .
Trong bóng tối, Hạ Tinh Hoài lập tức mở bừng mắt, còn chút buồn ngủ nào.
“Tô Diệu Diệu, em gì đấy?”
“Người ấm hơn, em ôm một chút.” Tô Diệu với giọng thản nhiên.
Ai ngờ, trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời của cô ánh lên vẻ ranh mãnh.
Hạ Tinh Hoài thở dài, gì thêm.
bao lâu, Tô Diệu yên phận mà cựa quậy.
“Hạ Tinh Hoài, hình như muỗi, ngứa quá…”
Tô Diệu đưa tay gãi ngứa, vô tình cọ xát cơ thể .
Mí mắt Hạ Tinh Hoài giật giật.
Muỗi?
Sao thấy con muỗi nào?
Đột nhiên, đùi Tô Diệu lướt qua eo , cả hai đồng thời cứng đờ.