Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 71: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:35:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bố, con và là nam nữ hữu biệt
Thuận theo suy nghĩ trong lòng?
Cúp điện thoại xong, Tô Diệu giường, trong đầu chỉ câu đó.
Chính cô cũng hiểu suy nghĩ trong lòng là gì.
Rõ ràng cô vẫn khá hưởng thụ việc hôn Hạ Tinh Hoài, nhưng sợ hãi việc tiến xa hơn…
Rốt cuộc là vì chứ?
Phụ nữ đúng là một sinh vật phức tạp.
Tô Diệu nghĩ nửa ngày, rút kết luận đó.
Cuối cùng, cô quyết định vẫn theo lời khuyên của chị Lan – thuận theo tự nhiên.
Rất nhanh, Tô Diệu bắt đầu cuộc sống nghỉ hè buông thả của .
mấy ngày, cô cảm thấy nhàm chán.
Mỗi ngày ngoài ngủ, ăn, thì chỉ xem phim, tiểu thuyết, nghịch điện thoại.
Niềm vui duy nhất là thỉnh thoảng ôm hôn, mật với Hạ Tinh Hoài.
Trái ngược với cuộc sống nhàm chán của cô là cuộc sống đầy màu sắc của bạn bè, mạng xã hội.
Có đang tránh nóng ở Nam bán cầu, đang lướt sóng ở biển, đang shopping ở Hồng Kông…
Tô Diệu bỗng nhiên nảy ý chơi một chuyến.
Lần gần nhất cô du lịch là khi nghiệp cấp hai.
Năm ngoái nghiệp cũng từng nghĩ đến việc chơi một chuyến, nhưng bố cô bận công việc quá, thể sắp xếp thời gian cùng cô.
Hơn nữa họ còn yên tâm để cô chơi một , nên kỳ nghỉ hè năm ngoái, Tô Diệu ru rú ở nhà gần ba tháng.
năm nay thì khác, cô trưởng thành!
Hơn nữa còn học đại học ở tỉnh khác một năm .
Tô Diệu nghĩ thầm, bố dù thế nào cũng sẽ đồng ý thôi.
Tuy nhiên, tối hôm đó, khi cô kể kế hoạch của cho bố Tô , hai chút đắn đo liền từ chối.
“Con chơi một ? Không , an chút nào.”
“Diệu Diệu, nếu con thật sự chơi, là đợi bố nghỉ phép , cả nhà ba chúng cùng chơi nhé?”
“ bố khó mà nghỉ phép, hơn nữa kỳ nghỉ ngắn ngủi…” Tô Diệu chống cằm, thở dài u sầu.
Nghe , Tô Hành và Khương Ngọc Văn , trong mắt đều hiện lên vẻ áy náy.
Những năm qua họ quá bận rộn với công việc, thời gian ở bên con gái ngày càng ít …
Thấy , Tô Diệu vội vàng giải thích: “Ba , con ý trách ba , con chỉ thấy… con thật sự lớn , sẽ tự chăm sóc cho , thể một chơi mà.”
Sau một thoáng im lặng, Tô Hành mở lời: “Miểu Miểu, con một bọn luôn yên tâm. Hay là thế , con tìm một bạn cùng, như ba cũng sẽ yên tâm hơn.”
“Tìm một bạn cùng ạ?”
Mắt Tô Diệu sáng lên, cô sốt ruột rút điện thoại nhắn tin cho những bạn từ nhỏ đến lớn, hỏi xem họ chơi cùng .
Thế nhưng, hỏi một vòng, họ hoặc là việc, hoặc là lì ở nhà động đậy, thẳng thừng từ chối Tô Diệu.
Mèo Dịch Truyện
“Có ai ?” Tô Hành hỏi.
Tô Diệu thất vọng lắc đầu: “Chưa ạ…”
“Không , cứ hỏi thêm , kiểu gì cũng tìm cùng thôi.” Khương Ngọc Văn an ủi cô.
lúc , bên ngoài cửa đột nhiên tiếng gõ cửa.
Tô Diệu định đặt điện thoại xuống mở cửa, Khương Ngọc Văn nhanh hơn cô một bước dậy mở cửa.
“Là Tinh Hoài , mau ! Ấy, còn mang đồ đến thế ?” Khương Ngọc Văn chút trách yêu.
“Dì Khương, đây là đặc sản ba cháu mang về từ chuyến công tác Nam Thành, cháu bảo cháu mang qua cho dì chú nếm thử ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-71.html.]
“Khách sáo quá, cảm ơn cháu nhé. Vào , Miểu Miểu cũng ở đây.”
Rất nhanh, một bóng bước , gật đầu với Tô Hành: “Chú Tô.”
“Tinh Hoài, .” Tô Hành chỉ ghế sofa.
Hạ Tinh Hoài cũng khách khí, trực tiếp xuống chiếc sofa bên cạnh Tô Diệu.
Mí mắt Tô Diệu giật giật, nhưng cô ngẩng đầu .
“Đang gì thế?”
Thấy cô cứ cúi đầu nghịch điện thoại, Hạ Tinh Hoài đột nhiên hỏi.
“Con chơi nhưng ba đồng ý.” Tô Diệu bĩu môi, trông đáng thương vô cùng.
Khương Ngọc Văn đặt đồ xong tới thì câu , lập tức kìm mà càu nhàu: “Bọn đồng ý , chỉ là bảo con tìm một bạn cùng thôi. Con gái chơi một nguy hiểm bao nhiêu! Lỡ bắt cóc thì ?”
Rồi chợt nhớ Hạ Tinh Hoài cũng ở đây, liền hỏi : “Tinh Hoài, cháu xem ?”
Hạ Tinh Hoài ngẩn , đó : “Con gái chơi một quả thực an lắm ạ.”
“Thấy , Tinh Hoài cũng thế.”
Tô Diệu bĩu môi: “Con ạ.”
Đâu cô tìm thích hợp cùng .
Tô Hành nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên, nghĩ đến điều gì, ánh mắt đặt lên Hạ Tinh Hoài: “Tinh Hoài, cháu kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè ?”
“Cháu kế hoạch gì, thường thì chỉ ở nhà, sách, chơi game thôi ạ.”
“Vậy thì thế, cháu xem, là cháu chơi cùng Miểu Miểu nhé, chú sẽ lo tiền, ? Con bé , hè năm ngoái lẩm bẩm chơi , chú và nó bận công việc, mãi sắp xếp thời gian…”
Lời càu nhàu của Tô Hành vẫn tiếp diễn, Tô Diệu thì chấn động, vô thức đầu Hạ Tinh Hoài.
Đi chơi cùng Hạ Tinh Hoài ?
Không dám nghĩ tới…
Hạ Tinh Hoài cũng chút sững sờ.
nhanh, trong mắt hiện lên một tia suy tư.
“Thế nào?” Tô Hành càu nhàu xong, hai đầy hy vọng.
Vẻ mặt Tô Diệu chút kỳ lạ, ngượng ngùng : “Ba, cái lắm ạ? Con với dù cũng, cũng nam nữ hữu biệt…”
Tô Diệu dứt lời, liền cảm thấy một ánh mắt sắc bén rơi xuống .
Cô dùng đầu ngón chân cũng nghĩ là ai.
Ơ…
“Hai đứa lớn lên cùng , cứ coi như em chơi thôi, cùng lắm thì đặt hai phòng.” Tô Hành với vẻ bận tâm.
Tô Diệu: “…”
Ba ơi, ba ba đang đẩy con gái hang lửa ?
Đáng tiếc chỉ Tô Hành thấy tuyệt vời, Khương Ngọc Văn cũng tán thành.
“Tinh Hoài, dù thì hai đứa ở nhà cũng chẳng việc gì, chơi một chuyến cũng . Có cháu chăm sóc Miểu Miểu, dì và chú Tô cũng yên tâm hơn.”
Hạ Tinh Hoài trầm ngâm một lúc, trịnh trọng gật đầu: “Được ạ, nhưng cháu về với ba cháu một tiếng .”
“Được, thành vấn đề. Lần coi như cháu chơi cùng Miểu Miểu, chi phí chú sẽ lo.”
Hạ Tinh Hoài dậy: “Không cần ạ, đến lúc đó cháu tự chi là .”
“Khách sáo với chú gì.”
Thấy Hạ Tinh Hoài định rời , Tô Hành lườm Tô Diệu vẫn đang ườn sofa chơi điện thoại: “Còn mau tiễn Tinh Hoài.”
Tô Diệu chút tình nguyện dậy, lẽo đẽo theo Hạ Tinh Hoài cửa.
Cánh cửa mở , Hạ Tinh Hoài rời ngay mà ở cửa chuyện với Tô Diệu.
Khóe môi nhếch lên, như cô, từng chữ từng chữ một: “Nam, nữ, hữu, biệt?”