Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 53: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:34:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh khóa cửa gì?
Mèo Dịch Truyện
“Hử?” Hạ Tinh Hoài khẽ nhướng hàng lông mày đẽ của lên.
“Không , tụi em bây giờ đang trong thời kỳ thử nghiệm mà? Em sợ vạn nhất ...”
Tô Diệu hết câu, cô cứ cảm thấy, ánh mắt Hạ Tinh Hoài cô đang dần trở nên lạnh lùng.
“Tô Diệu Diệu, mới quen nghĩ đến chuyện chia tay với ?”
“Em ...” Tô Diệu khẽ biện bạch: “Em chỉ sợ hai bên gia đình sẽ khó hòa hợp với .”
Hạ Tinh Hoài cô một lúc, đó đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Biết , trêu em thôi.”
Tô Diệu lúc mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“ mà họ đều là những từng trải, em nghĩ chúng thể giấu họ ?”
Tô Diệu nhíu mày: “Giấu bao lâu thì giấu bấy lâu, đừng quá khoa trương là .”
Hạ Tinh Hoài trầm ngâm gật đầu: “Được.”
Đêm tối.
Tô Diệu giường, ôm điện thoại trò chuyện rôm rả với mấy cô bạn cùng phòng.
Chủ yếu là cô và Trương Duẫn Lạc chuyện, Tống Ninh và Lâm Nguyệt Lan thỉnh thoảng xen một hai câu.
[Trương Duẫn Lạc: Hai đứa hẹn hò đầu, gì bậy bạ chứ?]
[Tô Diệu: Anh nắm tay em... chắc tính nhỉ?]
[Trương Duẫn Lạc: Chỉ nắm tay thôi ? Vậy thì .]
[Tô Diệu: Lạc Lạc, tớ cảm giác thất vọng .]
[Trương Duẫn Lạc: Không , chúc mừng Diệu Diệu thoát ế! Nhớ khai giảng mời bọn tớ ăn cơm đó!]
[Tô Diệu: Ừm, nếu khai giảng mà vẫn chia tay thì sẽ mời các ăn cơm nha]
[Trương Duẫn Lạc: Vậy thì mong nhất định kiên trì đến khai giảng đó nha]
[Tô Diệu: ...]
Thấy thời gian còn sớm, hai đồng loạt kết thúc cuộc trò chuyện.
Tô Diệu giường, vẫn cảm thấy lâng lâng.
Cô mà thật sự thoát ế?
Hơn nữa là với Hạ Tinh Hoài...
Thật là thể tin nổi.
Trong mơ màng, Tô Diệu nhớ mối tình đầu tiên trong đời , kịp bắt đầu vội vàng kết thúc.
Đó là hồi lớp mười một, lớp họ một học sinh chuyển đến từ thành phố bên cạnh, trông thanh tú trắng trẻo, chuyện cũng từ tốn nhẹ nhàng, tạo cho cảm giác thoải mái.
Không lâu lớp đổi chỗ, Tô Diệu và trở thành bạn cùng bàn.
Trong quá trình tiếp xúc dần dần, cô và bạn đó nảy sinh tình cảm với , nhưng vì là học sinh cấp ba, cả hai đều chủ động mở lời phá vỡ sự mập mờ đó.
đôi khi hai cũng những tương tác nhỏ ngọt ngào.
Cậu bạn thích thơ ca, hơn nữa chữ bút máy , vì thường xuyên chép một bài thơ tặng cho Tô Diệu.
Tô Diệu cũng thích, mỗi đều cẩn thận thu thập , giấu trong một cái hộp nhỏ trong tủ sách của .
Đó là thứ cô xem như báu vật nhất thời điểm đó.
Thế nhưng, Hạ Tinh Hoài phát hiện bí mật .
Anh ỷ lợi thế chiều cao của , giơ cao những tờ giấy đó lên, dùng giọng điệu âm dương quái khí lên những câu thơ đó.
“Nếu yêu em, sẽ như hoa Lăng Tiêu bám víu, mượn cành cao của em để khoe khoang bản ...”
Sau , bí mật trong chiếc hộp Tô phát hiện, bí mật giữa Tô Diệu và bạn cũng bại lộ.
Rồi đó, Tô liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của , đổi chỗ cho cô, hai liền dần xa cách.
Tô Diệu cũng từng nghĩ sẽ tìm nữa, nhưng cô nhanh chóng phát hiện , những mẩu giấy của bạn đó bắt đầu cho bạn cùng bàn nữ mới của ...
Ngoài sự đau lòng, Tô Diệu bắt đầu hận Hạ Tinh Hoài.
Cô cố chấp cho rằng, nhất định là chuyện cho Tô.
Nếu thì Tô, mà nay từng động đồ của cô, tại đột nhiên lục tủ sách của cô chứ...
Theo thời gian trôi , Tô Diệu cũng dần dần buông bỏ chuyện .
chuyện cũng vô hình trung trở thành một điểm khiến cô “ghét” Hạ Tinh Hoài...
thực bây giờ nghĩ , cho dù sự can thiệp của Hạ Tinh Hoài và Tô, cô và bạn đó lẽ cũng thể đến với .
Cậu chính là kiểu với tất cả .
Cứ nghĩ mãi, Tô Diệu mà từ lúc nào ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-53.html.]
Cô mơ, mà mơ thấy kết hôn với Hạ Tinh Hoài.
Cha cô và cha Hạ Tinh Hoài ở hàng ghế đầu phía , họ vô cùng vui vẻ.
Rồi đó, họ sinh hai đứa con đáng yêu, một trai một gái.
Sáng hôm tỉnh giấc, Tô Diệu giấc mơ của cho kinh ngạc.
Đây là đầu tiên cô thể nhớ rõ ràng một giấc mơ như khi tỉnh dậy, thậm chí là nhiều chi tiết.
Tô Diệu cảm thấy chút hoang đường.
Sao mới ở bên ngày đầu tiên mà mơ thấy kết hôn ?
là độc mà.
Tô Diệu lắc đầu, đang chuẩn rời giường.
Thế nhưng đúng lúc , cô thính tai tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Bỗng chốc, cả cô chấn động.
Giờ ...
Cô định xuống giường chạy , nhưng nhanh hơn cô một bước, mở cửa .
Nhanh chóng, cô thấy tiếng chuyện từ bên ngoài vọng qua cánh cửa.
“Tinh Hoài, sớm ? Đến tìm Diệu Diệu ?”
“Vâng, chú Tô, cô dậy ạ?”
“Chưa , nó nãy còn lát nữa sẽ gọi. Vì cháu đến , cháu cứ trực tiếp phòng nó tìm , chắc nó vẫn dậy .”
Nhanh chóng, Tô Diệu liền thấy tiếng bước chân tiến về phía phòng .
Cô chút cạn lời.
Bố ơi, bố thể chút ý thức an , gì thì con gái bố cũng là một thiếu nữ xinh ai thấy cũng yêu, hoa thấy cũng nở, mà Tinh Hoài là một đàn ông trưởng thành !
Để hai đứa con ở riêng một phòng như , bố sợ xảy chuyện gì ?
Nhận thấy tiếng bước chân ngày càng lớn, Tô Diệu vội vàng leo lên giường, đắp chăn giả vờ ngủ.
Nhanh chóng, cô thấy hai tiếng gõ cửa dứt khoát.
Chỉ là cô còn kịp đáp , cửa đẩy .
Hình như bước .
Rồi đó, cửa đóng .
Kèm theo một tiếng khóa chốt cửa nhẹ.
Tô Diệu trong lòng giật .
Tên gì chứ, mà còn khóa trái cửa ?
Lỡ lát nữa bố cô đến mở cửa, phát hiện cửa khóa trái, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch !
Tô Diệu giữ bình tĩnh, một tay vén chăn lên, trừng mắt : “Anh khóa cửa gì?”
“Em đoán xem.” Hạ Tinh Hoài mỉm , xuống bên giường cô, đưa tay định ôm cô.
Tô Diệu vui mà gạt tay , “Mau mở cửa .”
“Ôm một cái .” Hạ Tinh Hoài dang rộng hai tay, chăm chú cô.
“Mở cửa .”
“Ôm .”
Sau mấy giây giằng co, Tô Diệu cam chịu nghiêng về phía , ngả vòng tay .
Anh cứ ỷ việc đây nhà mà ngang ngược đúng ?
Để đấy mà xem.
Tô Diệu vốn nghĩ chỉ ôm một cái là , nhưng kết quả Hạ Tinh Hoài ôm cô chặt cứng, chịu buông tay.
Anh vùi mặt hõm cổ cô, thở ấm nóng phả từng đợt lên làn da cô, nhồn nhột, khó chịu vô cùng.
Tô Diệu cuối cùng nhịn nữa, dốc hết sức đẩy .
“Mau mở cửa!”
Hạ Tinh Hoài mím môi, giọng thêm vài phần khàn khàn: “Hôn một cái .”
Tô Diệu: “?”
Cô lập tức nhịn , trực tiếp chộp lấy chiếc gối ôm đầu giường, ném về phía .
Hạ Tinh Hoài mỉm , dậy nhặt gối ôm giúp cô, đến mở khóa trái cửa , thậm chí còn hé một khe nhỏ.
Tô Diệu lúc mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.