Sao hôn em?
“Mặc xác .” Tô Diệu khẽ hừ một tiếng, đầu .
Chỉ lo tán gái, chẳng thèm để ý đến sống c.h.ế.t của em.
Mèo Dịch Truyện
“Muốn về nhà ?” Hạ Tinh Hoài hỏi cô.
Lần , Tô Diệu gật đầu.
Thế là Hạ Tinh Hoài dậy với các bạn khác rằng Tô Diệu say , sẽ đưa cô về .
Mọi thấy Tô Diệu bộ dạng như cũng giữ , chỉ dặn cẩn thận một chút, về đến nhà thì nhắn một tiếng nhóm.
“Tô Miêu Miêu, em tự ?”
Nghe , Tô Diệu loạng choạng dậy, bước , nhưng hai bước, cơ thể mềm nhũn , đổ về một bên.
May mắn là Hạ Tinh Hoài đỡ kịp thời.
Anh đỡ eo cô, để phần lớn trọng lượng cơ thể cô tựa .
Khó khăn lắm mới khỏi KTV, trong lúc Hạ Tinh Hoài gọi taxi, Tô Diệu bắt đầu nổi cơn điên.
“Hai ngoài gì thế?”
“Gì cơ?”
“Em hỏi hai ngoài gì? Có hôn ?” Tô Diệu nghiêng đầu, bất động .
Hạ Tinh Hoài mơ hồ hiểu.
“Anh với Ninh Hàm, hai … ngoài hôn ?”
Hạ Tinh Hoài: “…”
Cô nghĩ cái quái gì ?
“Không gì ? Anh hôn cô ? Có hả?” Thấy , Tô Diệu bắt đầu kéo tay loạn, tiếng lớn đến mức đường cũng ngoái .
Thái dương Hạ Tinh Hoài giật giật, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Anh hề hôn cô , cô thử theo đuổi , nhưng từ chối .”
“Em tin, chắc chắn đang lừa em…”
May mà lúc , taxi đến, Hạ Tinh Hoài khó khăn lắm mới nhét Tô Diệu xe, bản cũng nhanh chóng .
Trên xe, Tô Diệu vẫn đang loạn vì say rượu: “Anh chính là hôn cô , hôn em chứ…”
Hạ Tinh Hoài: “…”
Anh thậm chí còn cảm thấy ánh mắt của bác tài xế phía đổi .
Hạ Tinh Hoài kiên nhẫn dỗ cô: “Anh thật sự hôn cô , về nhà hôn em nhé?”
Đợi về đến nhà, cô mà dám mấy lời nữa, nhất định sẽ hôn cô đến phát .
“Không ! Anh là tên tra nam lớn, còn hôn em ? Khạc!”
Hạ Tinh Hoài đầy vạch đen.
May mà lâu , xe đến cổng tiểu khu, hành trình dày vò cũng cuối cùng kết thúc.
Khi xuống xe, giọng chân thành của bác tài xế vang lên phía : “Chàng trai trẻ, hãy đối xử với bạn gái , đừng để cô chạy ngoài uống say buổi tối nữa.”
Hạ Tinh Hoài: ???
Bác tài xế chỉ đến đó, nhanh chóng đạp ga phóng mất.
Nhìn bên cạnh nửa tỉnh nửa mê, Hạ Tinh Hoài như trả đũa mà véo véo má cô, nghiến răng nghiến lợi : “Tô Miêu Miêu, chắc chắn thanh danh của sớm muộn gì cũng em hủy hoại thôi.”
Lên lầu, Hạ Tinh Hoài mò chìa khóa trong túi cô mở cửa, dìu cô nhà.
May mà hôm nay ba Tô đều ca đêm, nếu thấy Tô Diệu bộ dạng chắc chắn sẽ hết hồn.
Hạ Tinh Hoài cởi giày cho cô đặt cô lên giường, đó xuống bên cạnh giường cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đến mức khiến ăn, nhịn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
Không từ lúc nào, tay dừng môi cô: “Vừa ai bảo hôn nhỉ?”
“Hạ Tinh Hoài.” Tô Diệu bỗng nhiên gọi tên , nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, như đang mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-47.html.]
“Ừm?”
“Đừng tưởng… em thằng nhóc nhà , ý đồ với em.”
“Ừm, đúng .” Hạ Tinh Hoài , cúi , từng chút một đến gần môi cô.
Ngay khi môi hai chỉ còn cách mười centimet, Tô Diệu đột nhiên đưa tay ôm lấy đầu , kéo xuống ——
Môi hai lập tức dán chặt .
Chưa đợi Hạ Tinh Hoài phản ứng kịp, há miệng c.ắ.n loạn xạ.
Cứ như đang gặm chân giò .
“Suỵt ——”
Hạ Tinh Hoài đau đến mức hít một khí lạnh, một mùi m.á.u nhàn nhạt lan tỏa trong miệng .
Cô chỉ cắn, mà còn gặm.
Thật sự coi là chân giò ?
Ánh mắt Hạ Tinh Hoài tối sầm , mạnh mẽ gỡ tay cô , thoát khỏi móng vuốt của cô.
Tô Diệu như chuyện gì xảy , nhắm mắt , ngủ ngon lành, thậm chí còn l.i.ế.m môi một cái.
Hạ Tinh Hoài: “…”
Cô sẽ thật sự mơ thấy đang gặm chân giò đấy chứ?
Tô Miêu Miêu, em cứ đợi đấy, món nợ sẽ đòi !
…
Sáng hôm .
Tô Diệu ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy, ngoại trừ việc đầu óc khó chịu thì dường như gì bất thường.
Hôm qua hình như uống say quá, cô loáng thoáng nhớ rằng Hạ Tinh Hoài hỏi cô về nhà , cô đồng ý, đó thì nhớ gì nữa.
Vậy, là Hạ Tinh Hoài đưa cô về ?
Tô Diệu xuống giường, nhưng kinh hãi phát hiện, cô đang mặc bộ đồ ngủ của chính !
Ai đồ cho cô? Không thể nào là Hạ Tinh Hoài chứ?
Tô Diệu vội vàng chạy khỏi phòng ngủ, thấy đang thong thả việc trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, bà đầu : “Diệu Diệu tỉnh ?”
Tô Diệu do dự bước tới: “Mẹ ơi, tối hôm qua…”
Khương Ngọc Văn ngắt lời cô: “Tối qua thằng bé Tinh Hoài nhắn tin với , bảo con say quá ở buổi tiệc, thần trí tỉnh táo nên nó đưa con về.”
Bà dừng một chút, Khương Ngọc Văn chút khuyên nhủ chân thành: “Diệu Diệu , tuy bây giờ con trưởng thành , nhưng rượu là thứ nên đụng thì hơn, uống say ai sẽ xảy chuyện gì. May mà tối qua Tinh Hoài ở đó, nếu dám tưởng tượng sẽ xảy chuyện gì…”
“Con mà .” Tô Diệu ôm eo bà nũng nịu, “Lần là ngoài ý , con cũng ngờ tửu lượng của kém thế, rõ ràng con uống nhiều … Thôi, xem như con giới hạn của , sẽ uống nữa .”
“Biết thế là .” Khương Ngọc Văn hài lòng gật đầu.
“À , ơi, bộ đồ của con hôm qua là cho con ?”
“Chứ còn ai nữa?” Khương Ngọc Văn vui vẻ gì : “Lẽ nào là Tinh Hoài cho con?”
Tô Diệu thè lưỡi, gì nữa.
Không là .
Khi vệ sinh cá nhân, Tô Diệu mới phát hiện, lớp trang điểm mặt cũng tẩy sạch bong.
Haiz, chăm sóc thật quá mất!
Sau khi ăn sáng xong, Tô Diệu quyết định ghé qua nhà họ Hạ chơi một lát, tiện thể cảm ơn Hạ Tinh Hoài vì hôm qua đưa cô về.
Cô gõ cửa, lâu , Hạ Tinh Hoài mở cửa.
Giờ chú Hạ và dì Chu đều , chỉ ở nhà.
Chỉ là…