Ngoan nào, nhắm mắt lại – Tiếng gọi dịu dàng của chàng thanh mai - Chương 39: Cậu có chấp nhận anh ấy yêu người con gái khác không?
Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:34:44
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thì, thì là…”
Tô Diệu đỏ bừng mặt, nhưng vẫn thể câu đó.
“Là cái gì cơ?” Ba đầy hứng thú.
“Tớ cảm thấy chút thích tớ !” Tô Diệu dứt khoát, trực tiếp lớn tiếng toạc .
Ba phụ nữ , rõ ràng đều đoán , mà vẫn còn ở đây xem trò của cô.
“Ồ~” Ba gật đầu như hiểu mà hiểu.
Đến lượt Tô Diệu ngại ngùng: “Hình như các ngạc nhiên lắm?”
“Tại ngạc nhiên chứ? Hạ Tinh Hoài thích chẳng là chuyện quá rõ ràng ?” Trương Duẫn Lạc nhún vai, vẻ mặt chẳng hề để tâm.
Tô Diệu kinh ngạc: “… Rõ ràng lắm ? Sao tớ cảm nhận ?”
“Cậu cái gọi là ‘ trong cuộc u mê, ngoài cuộc sáng suốt’, Miểu Miểu của tớ.”
“Hạ Tinh Hoài lạnh lùng như , nhưng thấy , đối xử với khác biệt.”
“Đó là vì bọn tớ quen từ nhỏ mà…” Tô Diệu chút do dự : “Anh dù lạnh lùng đến mấy, ở bên một mười năm tám năm, cũng sẽ chút tình cảm chứ?”
Trương Duẫn Lạc: “Tô Miểu Miểu, cứ cứng miệng , một từ gọi là ‘tình cảm nảy sinh theo thời gian’ ?”
“Ừm, thì , chỉ là…”
Vẫn cảm thấy khó tin.
Tô Diệu vò đầu: “Tớ cứ thấy, thích nên là loại như tớ… Anh luôn trêu chọc tớ, tớ đầu óc thông minh, béo, đúng , tối qua còn dáng tớ ‘phẳng’!”
Lâm Nguyệt Lan im lặng một lát: “… Anh thật ấu trĩ.”
“Thích một cô gái là cứ bắt nạt và nhắm cô , đây là chuyện mà học sinh tiểu học mới ?”
“Hạ Tinh Hoài mắt vấn đề , Miểu Miểu béo chỗ nào chứ?! Mặc dù, hình như, cái đó, đúng là … ‘phẳng’ ha.”
Trương Duẫn Lạc ngừng một chút, ánh mắt lướt qua n.g.ự.c Tô Diệu, ngay đó một cách nghiêm túc: “ đầu óc tuyệt đối thông minh, thông minh thì thi đậu Lâm Đại chứ? Chỉ là, thể so sánh với học bá như Hạ Tinh Hoài thôi.”
Tô Diệu: …
Cảm ơn, an ủi .
Đầu óc cô quả thật thể so sánh với Hạ Tinh Hoài, nếu khi kèm cô học toán, cô thể thi đậu Lâm Đại chứ?
Không nghĩ tới điều gì, Tô Diệu bỗng nhiên ngây .
… Kèm học?
Hồi cấp ba học hành căng thẳng như , mà chủ động đề nghị kèm cô học toán, vì chuyện bố cô còn vô cùng cảm ơn .
Chỉ cô điều, cho rằng Hạ Tinh Hoài đang cố ý khoe khoang bộ não thông minh của , cũng như chèn ép cô.
Thế nhưng bây giờ nghĩ , nếu , cô vẫn đang lang thang ở trường học bình thường nào đó.
Chẳng lẽ , ý với cô từ lúc đó ?
Lại còn lúc điền nguyện vọng, ai cũng nghĩ sẽ Kinh Đại, ngờ đăng ký Lâm Đại.
Miệng thì xa nhà quá, , nhưng thực tế… liệu cũng vì cô?
Trong phút chốc, Tô Diệu dường như hiểu nhiều chuyện.
Mọi thấy vẻ mặt của cô liền cô hiểu trong lòng.
Trương Duẫn Lạc bỗng nhiên mở lời: “Miểu Miểu, mấy hôm tớ vô tình chị Hướng Giai về một chuyện.”
Hướng Giai, là một trong những phó bộ trưởng của bộ phận truyền thông của họ.
“Chuyện gì?”
“Hồi đó Hạ Tinh Hoài chẳng cũng phỏng vấn bộ phận truyền thông ? Chị Hướng Giai giỏi, PS, Pr gì cũng , bộ trưởng và mấy phó bộ trưởng khác đều hài lòng với , nhất trí thông qua… đó vì , Hạ Tinh Hoài từ chối lời mời của họ, là vì lý do cá nhân thể tham gia, các chị vẫn luôn tiếc nuối.”
Tô Diệu ngây , hóa là như ?
Anh tại ? Chẳng lẽ là vì…
Trong lòng Tô Diệu mơ hồ một suy đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoan-nao-nham-mat-lai-tieng-goi-diu-dang-cua-chang-thanh-mai/chuong-39-cau-co-chap-nhan-anh-ay-yeu-nguoi-con-gai-khac-khong.html.]
“ tớ nhớ, lúc đó với tớ là, Hạ Tinh Hoài tự vượt qua vòng phỏng vấn của bộ phận truyền thông, nên tớ mới thấy lạ.”
“Cái rõ ràng mà.” Tống Ninh nhẹ giọng : “Chắc chắn là vì Hạ Tinh Hoài Miểu Miểu vòng phỏng vấn, nên tự cũng rút lui, sợ Miểu Miểu vui, còn lừa cô rằng cũng vượt qua vòng phỏng vấn. ai mà ngờ đó Miểu Miểu …”
Tống Ninh đến đây giọng bỗng nhỏ nhiều, chút thở dài cảm thán: “Nếu đúng là như , thì Hạ Tinh Hoài thật sự thảm.”
Công toi cả .
Toàn Tô Diệu cứng đờ tại chỗ.
Cô bỗng nhớ đến bữa cơm đó, khi nhận lời mời của Đường Dục Hằng, vì cảm thấy áy náy gì đó, cô mời Hạ Tinh Hoài ăn một bữa.
Cô mới , lúc đó cô sắp gia nhập bộ phận truyền thông, tại vẻ mặt vi diệu đến thế.
cô ngây phản ứng kịp, còn lớn tiếng vỗ vai , những lời như “Yên tâm , dù tớ bộ phận truyền thông cũng sẽ quên , càng chế giễu ”.
Bây giờ nghĩ , cô thật tự đ.â.m một dao.
Đồ mất mặt.
Tô Diệu kêu rên một tiếng, vùi mặt cánh tay, chịu ngẩng đầu.
“Vậy Miểu Miểu, định thế nào?” Lâm Nguyệt Lan hỏi: “Cậu sẽ hẹn hò với ?”
“Sao thể chứ!” Tô Diệu đột ngột ngẩng đầu phản bác.
“Sao thể?” Lâm Nguyệt Lan như hỏi ngược .
Tô Diệu vò đầu, suy nghĩ một lát: “Tớ từng nghĩ sẽ hẹn hò với , giữa bọn tớ quá đỗi quen thuộc, cảm giác đó giống như… l.o.ạ.n l.u.â.n .”
“Nói gì ngốc nghếch , các quan hệ huyết thống, thậm chí ngay cả họ hàng cũng , l.o.ạ.n l.u.â.n cái gì chứ.” Trương Duẫn Lạc bất lực lên tiếng châm chọc.
“Nói nhỉ? Cảm giác , các hiểu ? Anh cứ như… như trai tớ , tuy thường xuyên bắt nạt tớ, nhưng quan tâm tớ.”
“Tớ .” Lâm Nguyệt Lan gật đầu: “Vậy thử tưởng tượng xem, thể chấp nhận Hạ Tinh Hoài hẹn hò với con gái khác ?”
“Hả?”
“Sau khi bạn gái, lẽ sẽ vì tránh hiềm nghi mà xa lánh , thậm chí là xóa bỏ thông tin liên lạc của . Sẽ còn mua đồ ăn vặt và sữa cho nữa, thậm chí, sẽ còn bắt nạt , chèn ép , mà ngược sẽ khách sáo khi ở cùng . Cậu chấp nhận ?”
Từng lời như ngọc, từng lời cứa lòng.
Tô Diệu chút kinh hãi mở to mắt.
Một lúc lâu, cô lắc đầu: “Tớ …”
Lâm Nguyệt Lan vỗ vai cô: “Nghĩ kỹ , Miểu Miểu, rốt cuộc tình cảm của dành cho Hạ Tinh Hoài là như thế nào.”
Nói xong, cô dậy, việc của .
Mèo Dịch Truyện
Trương Duẫn Lạc và Tống Ninh cũng lượt dậy, động viên cô vài câu.
Phiền c.h.ế.t !
Tô Diệu kêu rên trong lòng một tiếng, đó cầm điện thoại trèo lên giường .
Kéo rèm , lập tức tạo thành một gian kín mít.
Cô cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút.
Chỉ là… tay cô, tự chủ mà mở điện thoại .
Sau đó cô kinh ngạc phát hiện, Hạ Tinh Hoài nhắn tin cho cô một giờ , thậm chí còn gọi cho cô hai cuộc.
vì điện thoại cô hôm qua chỉnh chế độ im lặng mà mở , nên cô thấy.
[Hạ Cẩu: Đến ký túc xá ?]
[Tô Diệu: Đến sớm , nãy đang tắm rửa nên thấy tin nhắn.]
Tô Diệu gửi mấy giây, tin nhắn của Hạ Tinh Hoài gửi đến.
[Hạ Cẩu: Đoán . Ăn sáng ?]
[Tô Diệu: Chưa]
[Hạ Cẩu: Vậy xuống đây, tớ khéo mua nhiều thêm một ít.]